Sau khi đã dưỡng tốt thân thể, Giang Miểu liền chuẩn bị bắt đầu kiếm tiền. Mấy ngày nay hắn đã đi lại khắp nơi, mắt thường có thể thấy được bình tiền đồng kia đã vơi đi rất nhiều, nếu còn không kiếm tiền, chỉ sợ tháng sau đến tiền thuê nhà hắn đều trả không nổi, rốt cuộc hiện tại mới ngày 2 tháng 11, mới đầu tháng.
Hắn đã hỏi thăm rồi, nơi này một tháng một gian nhà ở phải mất hai trăm văn, đây còn là chung quanh ngõ nhỏ địa tô thu ít nhất một nhà.
So sánh với tiền thuê nhà ở hiện đại một tháng mấy ngàn thì có vẻ cũng không đắt. Nhưng mà kinh tế cổ đại không phát đạt, mọi người kiếm cũng không được nhiều tiền lắm. Vậy nên tình hình cũng không quá khác biệt đâu.
Thật không nghĩ đến, hắn đã xuyên tới cổ đại rồi mà vẫn còn phải vì chuyện thuê nhà mà phiền não, sầu đến chết người đi.
Giang Miểu vừa nghĩ vừa đi đến bên lu gạo nhìn vào trong, hai ngày nay hắn đều uống cháo gạo lức. Một này ba bữa, vốn dĩ trong lu đã không có nhiều gạo lắm, giờ thì còn thấy luôn đáy rồi.
Trong túi bột mì còn một nửa, nhưng đây là nguyên liệu làm bánh bao kiếm tiền. Xuyên qua cổ đại rồi vậy mà lại làm nghề cũ, sớm biết như vậy lúc trước hắn còn sửa nghề làm gì?
Giang Miểu một bên phun tào, một bên lại nhanh nhẹn nấu cho mình một chén cháo, sau đó mới mở túi bột mì ra, múc mấy gáo bột mì vào chậu.Thêm vào chút nước, Giang Miểu cầm lấy một cái chén trong tủ bếp, trong chén có một cục bột, phía trên rải một ít bột mì khô. Đây là hai ngày trước hắn đã vê trước bột rồi đem nó đặt ở chỗ ấm áp làm men tự nhiên, đây chính là bột nở. Kế tiếp dùng nước ấm làm bột nở tan ra, thêm bột mì, làm như vậy vỏ bánh mới có thể vừa mềm vừa bông. Bởi vì hiện tại không có men khô, cách ủ bột này nhanh hơn rất nhiều so với để ủ bột tự nhiên. Có một vài đầu bếp cũng thích dùng bột nở làm bột bánh như vậy.
Thêm chút nước vào chậu bột mì, sau khi vê bột xong, Giang Miểu lấy một cái nắp đậy lên chậu làm bột lên men từ từ. Xong việc hắn mang theo túi tiền ra cửa, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn trở về băm nhân bánh.
Hắn cầm theo rổ, vừa mới khóa xong của nhà đã nhìn thấy Lưu đại nương, mấy ngày nay cùng hắn nói chuyện quen thuộc đến đây.
“Giang tiểu ca, muốn ra ngoài sao?”
Giang Miểu cười gật đầu: “vâng, cháu đi chợ mua chút rau, mấy ngày nay không mở quán, sinh ý đều phải chạy hết.” Nói đến cũng khéo, hắn nhìn thấy trong giấy tờ cho thuê nhà, Giang Miểu phát hiện chính mình cùng nguyên chủ trùng tên trùng họ, ngay cả tự cũng cũng giống nhau. Đại khái hắn có thể xuyên qua qua đây, cũng là vì cái duyên phận này đặc biệt này?
“Vừa lúc, vậy ngươi giúp thím mua một khối đậu hủ đi. Hai ngày nay cháu nội thím quấy khóc đòi ăn, nhưng cố tình thím lại không có thời gian đi mua.” Nói rồi Lưu đại nương liền móc ra hai văn tiền, vừa vặn có thể mua một khối to.
“Được ạ” Giang Miểu nhận tiền,nói: “Vậy đợi lát nữa nếu có hành lá cháu cũng mang một cây trở về cho thím, nấu cùng đậu hủ ăn rất ngon.”
Lưu đại nương cười thực vui vẻ: “Tiểu ca còn rất biết sinh sống, vậy làm phiền cháu.”
“Được ạ, thím nói cái gì phiền toái đâu, đều ở chung trong một cái sân, hàng xóm láng giềng, đây là việc thuận tay thôi.” Giang Miểu không chút nào để ý, hắn cũng lớn lên trong một cái sân như vậy, mỗi ngày đi theo phía sau mông bà nội, khi đó làm chủ nhiệm hội phụ nữ, hắn cùng với mấy bác gái giao tiếp rất quen thuộc đó.