Nhặt lên mấy đồng tiền nhìn một lần, Giang Miểu bắt đầu bỏ tiền ra bên ngoài đếm. Cũng không biết sức mua ở cổ đại tính như thế nào, mua thuốc có đắt không, hắn tạm thời lấy ra một trăm đồng tiền.
Nhét một sâu tiền vào trong người, Giang Miểu ra ngoài, sau đó không quên xoay người khóa lại cửa. Sau khi khóa kỹ cửa, hắn mới có thời gian nhàn rỗi đánh giá cái sân này.
Đây là một tứ hợp viện điển hình, đếm sơ qua có khoảng mười mấy gian phòng ở, phần lớn cửa đều đóng, nhưng từ quần áo phơi trước cửa thì có vẻ cũng là có người ở. Phòng của nguyên chủ ở phía bắc của sân, bên cạnh liền có một cái cửa hông, vốn dĩ ra vào rất tiện lợi, đáng tiếc khóa trên cửa đã rỉ sét loang lổ, hẳn là đã lâu không mở ra.
Cái sân này rất lớn, phía đông có một giếng nước, bên giếng còn có một vườn rau nhỏ, bên trong trồng một ít tỏi cùng củ cải linh tinh. Hiện tại hẳn là bắt đầu mùa đông, trong sân lá cây táo đều rơi xuống, thoạt nhìn trụi lủi. Trên cây có một con mèo bụ bẫm lông vàng trắng đang nằm bò híp mắt ngủ gật. Sau khi thấy tầm mắt Giang Miểu, con mèo kêu một tiếng “Meo” rồi nhảy lên đầu tường chạy mất.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống dưới, trong sân im ắng, thế mà Giang Miểu lại cảm giác được có chút thả lỏng đã lâu không có. Có lẽ, nói không chừng nơi đây mới càng thích hợp cho hắn sinh hoạt?
Ngày đó Giang Miểu mua hai thang thuốc, khi đó lão đại phu kia bắt lấy tay hắn nói vài câu, nói linh tinh cái gì mà “Bựa lưỡi mỏng trắng, mạch tượng phù khẩn” rồi vung bút kê một trương thuốc, sau đó số tiền Giang Miểu mang theo chỉ còn lại có mười hai đồng.
Nhưng mà tiền này tiêu cũng không lãng phí, Giang Miểu mới uống có hai chén thuốc đã cảm thấy thân thể lập tức tốt hơn nhiều. Vốn dĩ chỉ đầu óc choáng váng nặng nề giờ thì đã nhẹ nhàng hơn.
Giang Miểu ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, thuận tiện đem tình huống chung quanh đều hiểu biết rõ.
Trong sân này ngoài hắn ra còn có sáu hộ gia đình ở. Căn phòng chính ở phía đông có ba gian là nơi ở của chủ nhà. Chủ nhà họ Bạch, trong nhà làm buôn bán nhỏ, thu vào cũng tạm được. Nhưng gia đình còn cung cấp nuôi dưỡng hai đứa nhỏ đi học, lúc này mới cho thuê cái sân này, tốt xấu gì cũng có khoản thu nhập thêm cho tiêu dùng.
Phía nam có hai gian phòng, người thuê là hai anh em. Hai anh em nhà này bán cá, trong nhà họ có một cái hồ nước lớn, mỗi ngày trời chưa sáng liền đi ra ngoài mang cá đi bán, buổi chiều lại trở về trong thôn chuyển cá lại đây, cũng là kiếm đồng tiền vất vả. Vợ của hai người kia cũng là người nhanh nhẹn, buổi sáng bán xong cá trở về, còn đi tới gần chợ nhặt lá cải đem đi băm, nghe nói là cho cá và ngỗng trong nhà nuôi ăn.
Hai gian phòng khác, một gian có hai bà cháu ở, một gian người ở là một tiểu nhị. Người bà ở gian kia chính là người phụ nữ ngồi rửa củ cải mà hắn gặp khi đến ngày đầu tiên, Lưu đại nương, người này rất hay buôn chuyện, phần lớn tin tức mà Giang Miểu thu được đều là hỏi thăm được từ chỗ bà ấy. Tiểu nhị thì hắn không rõ lắm, mỗi ngày người kia cũng là đi sớm về trễ, Giang Miểu chưa gặp qua hắn lần nào.