Chương 22
Một đêm, lại thêm một đêm nữa trôi qua, cứ thế hai ngày sau khi Lâm Hải Đường mất, Tiệp Tích Ngôn tự nhốt mình trong phòng. Không ăn không uống cũng chẳng nói chuyện với ai. Đứa bé sinh còn chưa được đặt tên. Chậu hoa hải đường mà cô thích cũng dần héo úa... Anh cứ ngồi trên giường, ôm chặt lấy cô. Đôi mắt u ám, nhìn về phía xa xăm không điểm cố định, dưới cằm còn mọc vài cọng râu.Điềm Thẩm Lang có đến nhà gặp anh, nhưng ngoài việc hắn tự độc thoại ra thì không còn nhận bất cứ phản ứng gì của Tiệp Tích Ngôn. Công ty giờ do Chiếu Tiên và hắn tạm thời tiếp quản trong thời gian này.
Đứa bé kháu khỉnh đáng thương không có sữa mẹ, chỉ có thể thay tạm bằng sữa bột. Nó rất ngoan, đêm không khóc một tiếng. Bà nhìn đứa trẻ, nó có đôi mắt, mũi giống mẹ, cái miệng giống bố. Càng nhìn càng nhớ đến Lâm Hải Đường.
Nhà họ Tiệp liên tiếp mấy ngày bị bao trùm bởi không gian âm u, u buồn...
Tiệp mẫu nấu canh đem sang nhà anh, cửa nhà, cửa phòng vẫn luôn mở. Bà bước vào phòng ngủ, vẫn là cảnh tượng thê lương ấy. Khuôn mặt anh chất chứa đau thương, không một chút biểu cảm, mặc kệ ai đang đến. Bà dịu dàng cất tiếng "Tích Ngôn, ăn chút gì đi. Hai ngày rồi con đã không ăn."
Tiệp Tích Ngôn im lặng không trả lời. Bà lại nói tiếp "Con nghe mẹ một lần có được không?"
.....
Tiệp mẫu không thể khuyên can, tức quá hóa giận, lần đầu tiên bà lớn tiếng với anh "Tiệp Tích Ngôn, con định ngồi đến khi nào? Khiến mọi người lo lắng con vui lắm sao? Con của con, nó còn chưa được đặt tên. Mẹ mất, bố bỏ rơi. Con muốn sau này nó trưởng thành thế nào đây? Con không muốn Đường nhi nó yên nghỉ hay sao?"
Mặt bà tức giận đến nỗi hóa đỏ, thở hồng hộc.
....
"Tại sao?" - Một thanh âm trầm thấp ảm đạm khẽ vang, giống như muốn dẹp tan sự trách móc của bà.
Tiệp mẫu trầm mặc nhìn người vừa lên tiếng. Câu đầu tiên anh nói trong suốt hai ngày qua chất đầy oán trách. "Sao lại ép cô ấy sinh con? Hải Đường vô tội, tại sao lại gián tiếp gϊếŧ chết cô ấy? Cháu đức tôn thì sao? Nối dõi thì sao? Chỉ vì vậy mà cướp đi mạng sống của cô ấy?"
"Tích Ngôn,ta..."
"Con không thể sống...mà thiếu Hải Đường. Mẹ nghĩ...con có thể chấp nhận đứa trẻ đó sao? Nếu không có nó, Hải Đường không phải chết."
Bà ngẫn người, đơn giản, bà chỉ muốn có cháu để bế bồng. Một chút ích kỷ đã khiến mọi chuyện thành ra thế này? Tiệp mẫu không thể thốt lên lời, bà cũng rất yêu Lâm Hải Đường, bà làm vậy cũng chỉ vì Tiệp gia, muốn Tiệp gia có người nối dõi, hoàn toàn không có ý muốn bỏ mặc cô.
Điềm Thẩm Lang đứng ngoài cửa, hắn đi đến bên giường đặt chậu cây hải đường gần héo mòn lên giường "Cậu... muốn giống như cây hoa này sao?"
"Tích Ngôn, tôi biết đây là việc khiến cậu rất khó chấp nhận, nhưng... nếu để Hải Đường trên trời nhìn thấy, cậu nghĩ cô ấy sẽ thế nào? Một đứa trẻ không cha không mẹ, cậu biết cảm giác đó mà." Lâm Hải Đường đã từng trở thành cô nhi, hắn và anh lúc nhỏ từng thấy cô ngồi khóc trước cửa, còn anh, mỗi đêm đều nghe tiếng nức nở gọi bố mẹ của cô.
Anh định để con trai mình giống Lâm Hải Đường?
Tâm Tiệp Tích Ngôn giống như đã lay chuyển, anh trầm mặc suy tư. Hắn đứng bên cạnh, lộ rõ sự chờ đợi.
"Bà chủ, bà chủ...." Bên ngoài có tiếng gọi gấp gáp của bà quản gia già, theo đó là tiếng khóc của con nít.
Tiệp mẫu giật mình quay lại, bà quản gia nói tiếp "Tôi xin lỗi nhưng cậu chủ khóc không ngừng. Tôi cho uống sữa nhưng không uống."
Tiệp mẫu vội vàng đón đứa bé, nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên vì khóc lâu, nước mắt nước mũi đầy mặt. Bà dỗ dành mãi nhưng không nín. Quay sang nhìn Tiệp Tích Ngô vẫn lạnh lùng vô cảm, bà cất tiếng "Tích Ngôn... mẹ mong, con sẽ suy nghĩ lại. Rốt cuộc, vì sao Đường nhi lại chấp nhận hi sinh?"
....
"Đưa nó cho con."
Mọi người đều kinh ngạc, chính là lúc Tiệp mẫu bế đứa bé đến cửa, Tiệp Tích Ngôn điềm đạm nói. Trong lòng họ đầy nghi hoặc, Tiệp Tích Ngôn đặt cô nằm trên chân, bà đưa đứa bé cho anh.
Vừa nằm trong lòng Tiệp Tích Ngôn, nó liền im bặt không khóc nữa. Khuôn mặt mũm mĩm mếu máo, đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn anh, sau đó cười khanh khách. Bây giờ anh mới nhận ra, nó quả thật rất giống cô. Tiệp Tích Ngôn gục đầu vào người nó, cô vì sao lại muốn sinh hạ? Bởi vì.... nó là kết quả của cuộc hôn nhân này....
Tiệp mẫu nghẹn ngào nhìn anh, quả thật, không gì có thể sánh bằng tình thân...
"Tích Ngôn...."
....
....
Thêm một giọng nói phát ra, nhè nhẹ như tiếng muỗi, nhưng đủ để mọi người nghe được trong không gian im lặng. Tiệp Tích Ngôn hướng mắt về nơi phát ra giọng nói. Lâm Hải Đường...
Cô đang kéo áo Tiệp Tích Ngôn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười như trước kia. Lâm Hải Đường đã sống lại, như một phép màu. Không ai tin được sự thật này, chỉ nghĩ mình nhìn lầm. Tiệp Tích Ngôn nâng cô dậy, ngắm thật kỹ, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của anh, cô bất giác bật cười.
Nụ cười, phút chốc đông cứng khi thấy mặt mình có nước. Người đàn ông trước mặt đang khóc. Vẻ mặt đau khổ ánh lên sự vui mừng. Một tay ôm đứa trẻ, một tay ôm chặt lấy cô ở trong lòng, vùi mặt vào vai cô.
Trong phòng ngủ, vang lên tiếng gào khóc của Tiệp Tích Ngôn, điều kỳ lạ là đứa bé không hoảng sợ mà bật khóc. Lâm Hải Đường vươn tay ôm lấy anh, người đàn ông mạnh mẽ của cô, đã khóc vì cô bao nhiêu lần???
Những người còn lại cũng không kìm được nước mắt, họ thật không ngờ, cô có thể sống lại. Có lẽ là do đứa bé.... cả Thượng Đế cũng cảm động !!
Tiệp Minh, Chiếu Tiên khi biết tin đều vội vã về nhà, chạy ngay đến nhà của Tiệp Tích Ngôn. Hai người đàn ông ngẩn ngơ nhìn vợ chồng Tiệp Tích Ngôn tay ôm đứa trẻ ngập tràn hạnh phúc. Ông xoa đầu cô "Hải Đường, thật là con...."
"Vâng." Cô mỉm cười.
"Anh chưa đặt tên cho con sao?" Lâm Hải Đường thều thào nói. Tiệp Tích Ngôn gật đầu. Đây còn là lần đầu anh nhìn thẳng nó, từ khi cô mất, anh đã bỏ rơi con trai của mình. Cô chau mày tỏ vẻ không vui, khiến anh giật mình chột dạ.
Lâm Hải Đường mỉm cười "Em sống lại, có thể coi là kì tích. Chúng ta đặt là Tiệp Tích Hàm nhé."
"Được, theo ý em." Tiệp Tích Ngôn cười tươi. Nụ cười đầu tiên sau mấy ngày....
... ...
Đứa bé nằm ngủ ngoan ngoãn trong nôi, Tiệp Tích Ngôn sau khi cạo râu, chỉnh trang, lại đẹp trai như xưa. Bác sĩ khám cho cô, nói mọi việc đều bình thường, chỉ là đôi mắt sắp không thể nhìn thấy. Lâm Hải Đường đang chải tóc, liền bị anh ôm từ phía sau. Cô bật cười "Sao vậy?"
"Anh sợ, đây chỉ là mơ." Tiệp Tích Ngôn đặt cằm lên vai cô, thở dài một hơi. Anh đã bị tổn thương rất nhiều. Lâm Hải Đường xoay người ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nói "Em xin lỗi, vì đã làm cho anh lo lắng."
Cô không nghĩ mình có thể sống lại, hai lần trùng sinh khiến cô càng thêm quý trọng cuộc sống này. Có anh, Tiểu Hàm, bố mẹ là đủ. Tiệp Tích Ngôn cúi đầu hôn cô...
Mỗi khi Lâm Hải Đường ngủ, Tiệp Tích Ngôn đều nằm bên cạnh canh chừng, chỉ cần nhắm mắt, cảnh tượng lúc đó lại hiện ra khiến anh không thể chợp mắt. Cứ thế nằm im đến sáng.
Nghe tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ, Lâm Hải Đường mơ màng tỉnh dậy, tầm mắt mờ ảo mông lung. Cô dụi mắt, nhìn bên cạnh thấy anh đang nhìn chằm chằm, cô xấu hổ nép vào l*иg ngực vạm vỡ. Tiệp Tích Ngôn cưng chiều nâng cằm cô lên, đặt lên trán nụ hôn chào buổi sáng.
Lâm Hải Đường híp mắt mỉm cười, cùng anh ngồi dậy, cô vuốt mặt anh "Anh ngủ đi, chẳng phải... cả đêm anh đã thức sao?"
Tiệp Tích Ngôn ngạc nhiên, cô nói tiếp "Tích Ngôn, anh đừng lo. Em đã sống lại, thực sự đã sống lại nên... anh đừng nghĩ đến nỗi đau đó nữa."
Tiệp Tích Ngôn mỉm cười "Đừng lo, anh không sao. Chúng ta ăn sáng."
Lâm Hải Đường lộ rõ vẻ lo lắng, bước xuống giường đi rửa mặt. Cô phải làm sao để anh thôi lo lắng? Chịu cú sốc như vậy, anh nhất định sẽ khó vượt qua. Chỉ là.... cô không thể để anh mỗi đêm đều trông chừng cô ngủ. Đánh răng, rửa mặt xong, Tiệp Tích Ngôn vừa lúc ở ngoài vào "Bữa sáng xong rồi."
Lâm Hải Đường xem xét kỹ con của mình vẫn còn ngủ, mới nhẹ nhàng đẩy nôi ra ngoài. Ngồi trên bàn, anh vẫn giữ thói quen gắp thức ăn cho cô. Lâm Hải Đường ngoan ngoãn ăn cơm.
... ...
Cứ như thế mấy ngày liền, Tiệp Tích Ngôn đều thức thâu đêm, sáng lại đi làm, trưa về ăn cơm cùng mẹ con cô. Cậu nhóc này thật khiến người ta thương, khuôn mặt mũm mĩm cực kỳ đáng yêu. Giao cho Tiệp Minh, Lâm Hải Đường buồn bã nhìn Tiệp mẫu "Anh ấy, mấy ngày rồi không ngủ ngon. Cứ nhắm mắt là giật mình tỉnh dậy. Con lo... Tích Ngôn sẽ không chịu được lâu."
Tiệp mẫu vuốt tóc cô, cũng phải thôi. Tiệp Tích Ngôn đã chịu đựng cú sốc rất lớn, bị tổn thương sâu như vậy. Mỗi nghĩ nhìn cô ngủ, tâm tuyệt nhiên sẽ lo sợ. Lúc cô nằm bất động hai ngày, anh đã không ăn, không ngủ. Bây giờ cô tỉnh, anh càng không thể chợp mắt."Con đừng lo lắng, hôm nay, cứ để Tiểu Hàm ở đây, bố mẹ trông cho. Hai đứa đưa nhau đi đâu đó đi."
Lâm Hải Đường trầm tư một lúc "Mẹ, mẹ giúp con làm bữa trưa nhé. Thật ra... con hiện tại không nhìn rõ được. Đợi khi mọi chuyện ổn thỏa, con sẽ nghe lời Tích Ngôn sang Mỹ." Anh cũng chưa biết tình trạng mắt của cô, Lâm Hải Đường tuy muốn nói nhưng nhìn anh ngày càng tiều tụy nên im lặng.
Tiệp mẫu gật đầu. Vợ chồng cô chỉ cần vượt qua chuyện này, tất cả mọi chuyện từ trước đến nay đều sẽ như cũ.
....
Tiệp Tích Ngôn ở công ty nhưng tâm trí lại đặt ở nhà. Nếu không phải cô cứ hối thúc anh đi làm thì bây giờ anh đang ở nhà cùng Lâm Hải Đường. Nhìn bằng hữu không tập trung, lâu lâu lại thở dài, khuôn mặt hiện rõ tiều tụy. Điềm Thẩm Lang cất tiếng "Cậu không sao chứ?"
Tiệp Tích Ngôn miễn cưỡng lắc đầu "Tôi không sao."
"Nếu muốn ở cùng cô ấy thì về sớm đi."
"Tôi... thật sự lo cô ấy sẽ lại biến mất..."
Điềm Thẩm Lang vỗ nhẹ vai anh, hắn hiểu rõ tính cách của Tiệp Tích Ngôn, chỉ là không ngờ anh lại sợ hãi điều đó như thế. Suốt mấy ngày liền nhìn Tiệp Tích Ngôn như kẻ mất hồn khiến hắn cũng không yên tâm "Cậu về sớm đi. Việc còn lại cứ để tôi."
"... Ừ." Tiệp Tích Ngôn gật đầu, cầm áo khoác ra về.
Về đến nhà, việc đầu tiên Tiệp Tích Ngôn sẽ tìm cô đang ở đâu. Căn nhà nhỏ ngập đầy mùi thức ăn thơm phức. Anh đi vào trong bếp, thấy cô đeo tạp dề nếm thử thức ăn vừa làm, khóe môi giương lên "Bà xã, anh về rồi."
Lâm Hải Đường quay lại, tháo tạp dề để lên ghế, khuôn mặt hơi đỏ. Tiệp mẫu nói, nên để hai vợ chồng cô riêng tư. Cô đứng trước mặt anh, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng "Ừm... đi tắm thôi... em vào chuẩn bị nước."_
Nói xong, cô đi thẳng vào phòng để lại một Tiệp Tích Ngôn ngây ngốc bần thần. Lâm Hải Đường ở trong phòng tắm, cả người như bốc khói. Tay khuấy đều nước. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô giật mình một cái. Tiệp Tích Ngôn nhìn cơ thể kiều nhỏ dưới sàn, quanh thân quấn khăn bông, để lộ vùng vai trắng mịn, đôi chân thon dài, hại người thương nhớ.
Cô ngồi vào bồn tắm, giương mắt nhìn anh, Tiệp Tích Ngôn tim đập thình thịch, ngồi đằng sau, cơ thể to lớn vì thế mà làm tràn nước trong bồn. Cánh tay săn chắc vòng qua eo nhỏ, Lâm Hải Đường mỉm cười "Tích Ngôn, anh đừng lo gì nữa."
Tiệp Tích Ngôn khe khẽ thở dài, xoa đầu cô "Tắm mau lên, không em sẽ bị cảm."
"Tích Ngôn....."
"Ngoan... nghe lời anh."
Lâm Hải Đường sững người, anh muốn tránh mặt cô sao? Bây giờ ngay cả chạm vào cô, anh cũng không muốn. Lâm Hải Đường đau lòng rơi lệ, cô từ bao giờ đã trở thành kẻ chỉ cần nhìn cũng thấy đáng thương?? "Em... khiến anh mệt mỏi thế sao?"
"Hải Đường?!"
Lâm Hải Đường nhìn thẳng vào người trước mặt, ấm ức gào lên "Anh ghét chạm vào em đến vậy à? Mỗi đêm đều trông chừng em ngủ, em là đứa trẻ sao? Tích Ngôn...chẳng phải em đang ở đây với anh?" Cô vươn tay đánh mạnh vào thân thể to lớn, từng lời oán trách anh, cũng giống như đang oán trách mình "Anh cần gì phải làm khổ mình như vậy, em biết mình là gánh nặng của anh, bắt anh phải chăm sóc đủ điều. Nhưng mà.... anh hãy như trước, cãi nhau, trêu đùa, vui vẻ với em. Giận hờn, đau khổ, hạnh phúc, chúng ta chỉ có thể làm được khi còn sống..."
Tiệp Tích Ngôn vòng tay ôm lấy cô, trong tâm chưa từng xem cô lại là gánh nặng, cô là vợ, là công chúa của anh. Tiệp Tích Ngôn siết chặt lấy cơ thể trước mặt, cất giọnh trầm trầm "Hải Đường, xin lỗi em..."
Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, nồng nàn say sưa, bàn tay vuốt ve đường cong xinh đẹp.
....
Nằm trên giường, Lâm Hải Đường khẽ cười, anh lúc ngủ cũng thật đẹp trai, đôi mi dài, lông mày rậm, tất cả giống như trong tranh vẽ. Đột nhiên, người trước mặt mở mắt, bàn tay đang chạm vào mặt anh bị nắm chặt khiến cô giật mình chột dạ. Đôi mắt đen láy tà mị nhìn cô, khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười mê người "Em đang làm gì xấu sao?"
Lâm Hải Đường đỏ mặt "Không, không có."
Tiệp Tích Ngôn cười tà "Nói dối là không tốt, xem ra anh phải dạy lại rồi." Sau đó nâng cằm cô lên, hôn ngấu nghiến....
Tháng mười hai, tuyết rơi trắng xóa Thượng Hải. Dù gió có lạnh đến đâu, trong tâm cô vẫn cảm thấy rất ấm áp.
.....
"Mẹ, bao giờ bố mới về? Tiểu Hàm muốn ăn bánh nướng." Cậu nhóc nhỏ tay bám chặt lấy chân cô, tỏ vẻ không vui. Rõ ràng bố đã hứa sẽ về sớm đưa cậu đi ăn bánh nướng cơ mà, bây giờ chẳng đâu??
Lâm Hải Đường mỉm cười, xoa xoa đầu cậu "Đợi thêm chút nữa, bố về ngay."
"Bánh nướng, bánh nướng." Tích Hàm lắc mạnh chân cô, miệng gào lên.
"Tiệp Tích Hàm !!" Giọng nói trầm thấp cất lên, khiến cậu giật mình, quay lại thấy Tiệp Tích Ngôn mặt nổi ba vạch đen trừng cậu. Anh không thương tiếc, cóc cậu một cái. Tích Hàm ôm đầu nhăn mặt, Tiệp Tích Ngôn lạnh lùng nói "Phải biết nghe lời mẹ."
Lâm Hải Đường vươn tay xoa đầy con, trừng mắt lườm "Sao anh mạnh tay thế?"
"Tại nó không nghe lời."
"Mẹ, con xin lỗi."
"Được rồi, không sao, còn đau không?"
Tiệp Tích Ngôn kéo cô đứng dậy, dắt theo con trai đi ra ngoài, miệng càm ràm "Suốt ngày chỉ biết con trai, chồng em để đâu hả?"
Lâm Hải Đường bật cười, sao lại đi ganh tị với con của mình. Cô châm chọc "Con trai và anh, tâm thất, tâm nhị, mỗi người một bên."
Tiệp Tích Ngôn không nói gì, chỉ bĩu môi một cái. Một tay ôm vợ, một tay bế con trai ra xe.
Đời người không cần lúc nào cũng có phú quý tài lộc, chỉ cần bên cạnh luôn có một gia đình nhỏ, có người để yêu thương và được yêu thương.