Chương 21
Tiệp Tích Ngôn cùng Lâm Hải Đường đi chơi đến tận chiều mới về, ở ngoài lâu, cơ thể mệt mỏi nên đã thϊếp đi. Tiệp Tích Ngôn ngồi trong xe, say mê ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng mịn của cô. Ngón tay dài vươn ra, lướt nhẹ trên mặt cô. Từ hàng mi, đôi mắt, sóng mũi, đôi môi. Ánh mắt ánh lên tia đau lòng, môi mỏng khẽ mấp máy "Hải Đường.... đừng làm vậy, cầu xin em..."Anh muốn lưu giữ khoảnh khắc này, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai đã sưởi ấm tim anh. Lần đầu gặp cô, anh đơn giản miễn cưỡng chấp nhận cô là em gái, sau này đi đâu cũng bên nhau. Đến lúc Lâm Hải Đường lạc bước, luôn tìm cách giữ anh bên mình, khiến Tiệp Tích Ngôn chán ghét, dù vậy, vẫn muốn cô ở bên cạnh. Tim anh, không biét từ khi nào đã thuộc về Lâm Hải Đường. Khi cô cự tuyệt anh, anh mới nhận ra mình đã yêu Lâm Hải Đường... Hạnh phúc chưa đủ lâu, lại phải xa cô mãi mãi...
Lâm Hải Đường nằm trên giường, mơ màng mở mắt, cô ngủ quên từ bao giờ. Nhìn ra cửa sổ, trời đã tối đen. Đầu cô đột nhiên đau nhức, mắt mờ dần. Lắc nhẹ đầu, Lâm Hải Đường xoa xoa mi tâm. Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn đi vào, khóe môi anh giương lên "Em tỉnh rồi sao?"
Lâm Hải Đường nhíu mày, bóng anh sao mờ đến thế? Tiệp Tích Ngôn lại nói "Mẹ có làm bánh, em ăn đi."
Lâm Hải Đường không nhìn rõ trước mặt, cô cười gượng "Vậy sao? Anh... đút cho em đi."
Tiệp Tích Ngôn bật cười, cầm bánh đút cho cô. Anh thích những lúc cô như vậy, rất đáng yêu. Lâm Hải Đường mỉm cười. Cũng may anh không biết gì. Một lát nữa, cô sẽ nhìn rõ lại thôi. Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc đen dài, chạm nhẹ vàng trán mịn "Vợ, ngày mai chúng ta lại đi chơi nhé."
"Anh không cần đi làm sao? Đừng cứ mãi giao cho Thẩm Lang."
"Không có, đã giải quyết xong rồi, hiện tại anh rất rãnh."
"Ừm. Vậy mai em muốn đi phố Nam Kinh." Cô nhướn người, chạm môi anh. Đôi mắt xanh lam híp lại. Anh cười, ôm chặt cô vào lòng...
"Anh rất yêu em."
Lâm Hải Đường ngạc nhiên, khóe môi giương lên, nép vào lòng anh. Chỉ sợ một lúc nào đó, khi cơ thể không thể chịu đựng, cô sẽ rời xa anh. Tiệp Tích Ngôn đối với cô là tất cả, cũng giống như anh xem cô là sinh mạng của mình...
....
Không ai có thể quên được khoảnh khắc kinh hoàng, suy sụp nhất của đời mình. Giống như bị ám ảnh, mãi mãi không thể xóa nhòa.
Tiệp Tích Ngôn say sẫm mặt mày, nhìn cô nằm trên bàn mổ đau đớn, nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt da thịt trắng bệt. Anh cố gắng động viên "Hải Đường... cố gắng lên, đừng sợ, đừng sợ."
Lâm Hải Đường đau đớn vô cùng, sao sinh con lại đau như vậy? Sáng sớm, vốn định cùng anh đi chơi, lại có dấu hiệu sắp sinh. Người nhà họ Tiệp cùng Điềm Thẩm Lang đều có mặt nhưng họ chỉ được đứng ngoài, chỉ có Tiệp Tích Ngôn vào, vì cô rất sợ nằm trong phòng mổ.
Cô ghì chặt lấy tay anh, khóe mắt ngấn lệ, cô đang rất sợ hãi. Ngoài việc động viên, an ủi cô, Tiệp Tích Ngôn không còn biết gì khác "Hải Đường, không sao. Em đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây." ngay cả giọng nói anh cũng đã run lên.
Bụng bị đau thắt, cô như không còn sức lực, các bác sĩ giúp cô điều hòa hơi thở "Cô cố lên, thêm chút nữa, thêm chút nữa, đứa bé sắp ra rồi. Cố gắng lên."
Lâm Hải Đường thở dốc, cô nhất định phải để đứa bé chào đời. Cô siết chặt lấy tay anh, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch, cắn chặt môi dưới đến nổi có vết hằn muốn rỉ máu, Tiệp Tích Ngôn vươn tay xoa nhẹ, vuốt mặt cô "Cố lên, Hải Đường...."
Anh không hiểu, sao phụ nữ lại chịu nhiều nỗi đau đến thế. Anh muốn san sẻ tất cả cùng cô, rốt cuộc lại chỉ có thể đứng nhìn.
Cứ như thế, kéo dài hơn một tiếng. Người của Tiệp gia trong lòng tràn đầy thấp thỏm, họ nghe thấy tiếng hét của Lâm Hải Đường, mỗi lần như thế đều giật mình sợ hãi. Tiệp phu nhân đứng ngồi không yên, đi qua đi lại.
Y tá đột nhiên chạy ra ngoài, vẻ mặt vô cùng lo sợ, một lát sau cầm theo túi máu chạy vào. Tiệp Minh nhanh chóng hỏi "Cô y tá... tôi..."
"Cô ấy bị mất máu, không ổn rồi." Cô nói nhanh rồi mở cửa. Tiệp phu nhân nghe vậy càng thêm lo lắng, bà đến gần cửa, muốn đi vào lại bị ông chặn lại "Đừng làm vậy. Bà bình tĩnh đi."
"Nhưng, ông, không nghe cô ấy nói sao? Đường nhi... nó."
"Bà đừng sợ, cháu nghĩ không sao đâu. Cô sẽ mau ra thôi." Thấy bà hoảng loạn, Chiếu Minh mỉm cười an ủi. Dù vậy, trong tâm không tránh được suy nghĩ tiêu cực.
...
Trong phòng sinh, Lâm Hải Đường mệt đến nổi thở không ra hơi, cô sắp không chịu được rồi. Bàn tay càng thêm siết lấy Tiệp Tích Ngôn, thều thào nói "Tích Ngôn...."
Tiệp Tích Ngôn nén lo sợ, mỉm cười "Anh đây."
"Nếu... nếu em chết. Anh nhất định.... phải chăm sóc con.... con.... của mình."
"Em nói gì vậy? Không được... anh không cho phép."
Lâm Hải Đường lắc nhẹ đầu, khóe môi nâng lên nụ cười nhợt nhạt "Đừng như vậy... Tích Ngôn, nó... là con anh.... anh... phải nhớ rõ... điều này. Vì em đã.... hi sinh vì con của chúng ta, nên anh.... nhất định, phải chăm sóc, yêu thương nó, thay cả phần của em..." Cô biết, nếu cô xảy ra chuyện, Tiệp Tích Ngôn sẽ hận đứa bé mà bỏ mặc nó. Nó không thể lại không có bố.
Tiệp Tích Ngôn cự tuyệt, anh không thể để cô chết. Cô nói như vậy không phải rất tàn nhẫn với anh sao?"Hải Đường, đợi khi em khỏe.... chúng ta cũng chăm sóc con... chúng ta sẽ...sẽ... sẽ... cùng... " Cổ họng nghẹn lại, Tiệp Tích Ngôn cố gắng kìm những giọt nước mắt trong lòng. Anh không để Lâm Hải Đường thấy mình yếu đuối. "Anh... không thể sống thiếu em."
"Sắp được rồi. Cô gái.... dùng hết sức đi." Bác sĩ thúc dục, cuối cùng cũng thấy đầu đứa bé.
Lâm Hải Đường mím môi, dùng chút sức cuối cùng rặn mạnh, một cô thể nhỏ bé màu đỏ lần đầu tiên được sinh ra trên đời.
Lâm Hải Đường thở hổn hển, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tiệp Tích Ngôn, bàn tay xinh đẹp chạm vào má anh, cô mỉm cười, dòng nước lạnh lăn dài "Ông xã, em yêu anh.... kiếp trước, kiếp này, đều không thay đổi. Hứa với em, anh không được bỏ rơi con... sống thật tốt, nhất định.... nhất định phải sống... thật.....t..ố..."
Bàn tay trên mặt từ từ buông lỏng, không một chút sức lực rơi giữa không trung... Tiệp Tích Ngôn ngây người, thân thể bất động nhìn đôi mắt xanh lam khép lại, nụ cười trên môi biến mất. Anh vội lay cô "Hải Đường... Hải Đường.... vợ à, bà xã.... bảo bối.... em... em ngủ rồi sao?"
Dù anh có gọi bao nhiều lần, Lâm Hải Đường vẫn nằm bất động. Khoảnh khắc ấy, thế giới của anh đã hoàn toàn sụp đổ, vỡ thành từng mảnh, ghim sâu vào tim, cứa rách nó. Tiệp Tích Ngôn như người mất trí, gọi tên cô trong vô thức. Nước mắt chảy dài xuống mặt, xuống cổ cũng không nhận ra. Tầm mắt và tâm trí của anh vạn nhất chỉ chú ý đến người phụ nữ nằm trên bàn mổ.
Người nhà họ Tiệp thấy bác sĩ bế đứa bé ra ngoài, lập tức đứng dậy, ngắm nhìn khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu...
"Hải Đường..." Mọi người giật mình với tiếng hét của Tiệp Tích Ngôn, bọn họ nhìn vào bên trong, chỉ thấy anh đang cố sức lay người Lâm Hải Đường, nhưng cô chỉ nằm im.
Giọng nói y tá trở nên khẩn trương "Bác sĩ, cô ấy mất máu nhiều quá, chúng tôi đã cầm máu kịp thời, nhưng sau đó.... cô ấy...."
Một cái lắc đầu, khiến cho vợ chồng Tiệp Minh, Chiếu Tiên, Điềm Thẩm Lang chết sững. Ánh mắt kinh hãi nhìn bác sĩ và y tá, vội vã cấp cứu cho Lâm Hải Đường, Tiệp Tích Ngôn như kẻ điên gọi mãi tên cô...
Tiệp mẫu ngã khụy, ngất xỉu. Bà không chịu được cảnh tượng này. Bà không thể tin, Lâm Hải Đường - đứa con bà yêu thương đã chết !!
Khi Tiệp mẫu tỉnh dậy, nhìn xung quanh nhận ra đây là phòng ngủ của mình. Bà bật dậy, Tiệp Minh ngồi bên cạnh giật mình, khóe mắt bà đỏ ửng, run rẩy hỏi "Hải Đường... tôi... sao lại ở đây? Mình à, tôi vừa nằm mơ, thấy Hải Đường nó, nó chết."
Tiệp Minh ôm lấy bà, vỗ nhẹ lưng an ủi, ông cũng không thể chấp nhận sự thật, nhưng điều gì đến sẽ đến, có tránh né hay chạy trốn cũng vô dụng. Ông thở dài "Hải Đường nó đi rồi, chúng ta có cháu trai, nhưng... đã mất con bé.... bà đừng buồn..."
Tiệp mẫu kinh ngạc, lắc đầu "Sao có thể? Không... không..."
"Bà nhìn xem..." Ông đẩy cái nôi cho bà xem. Bên trong, hình hài nhỏ bé đang nằm ngủ. Tiệp mẫu hai tay run run chạm vào nó, bà bật khóc. Sao ông trời lại đối xử tệ với Lâm Hải Đường như vậy? Cô đã gây nên tội gì???
Bà nghẹn ngào hỏi "Còn Tích Ngôn?"
"Nó.... hoàn toàn suy sụp. Tích Ngôn đã đưa Hải Đường về nhà rồi ôm con bé ở trong phòng."
....
Trong căn phòng phảng phất mùi hương dễ chịu, thanh lạnh. Cách bài trí đơn giản, hài hòa. Tiệp Tích Ngôn như người mất hồn, ôm chặt lấy Lâm Hải Đường ngồi dựa trên giường. Trong đầu anh, lặp lại vô vàn câu nói, hình ảnh bóng dáng nhỏ bé, nụ cười như ánh mặt trời, đôi mắt màu xanh lam của Lâm Hải Đường.
"Tích Ngôn, cậu có thể làm bạn với tớ không?"
"Cuộc đời này, vốn dĩ bản chất đã bất công nên đừng trách hay hận bất kì ai. Tha thứ cho họ, cũng như tha thứ cho bản thân mình!"
"Tích Ngôn, nếu em mãi mãi không thể nhìn thấy, anh vẫn tiếp tục yêu em chứ?"
"Đợi sau khi sinh con, chúng ta tổ chức lễ cưới nhé. Cả nhà ba người chúng ta sẽ đi du lịch. Bên nhau mãi mãi..."
Vòng tay mạnh mẽ siết lấy cơ thể trong lòng, hơi ấm mỏng manh còn vươn lại trên người Lâm Hải Đường. Nước mắt thuận dòng rơi xuống...
Nhìn cảnh tượng này, có ai không đau lòng. Bọn họ vừa cưới nhau chỉ mấy tháng, vậy mà bây giờ, âm dương cách biệt. Chiếu Tiên và Điềm Thẩm Lang ngoài việc đứng nhìn ra thì không thể làm gì. Bao nhiêu lời khuyên can, Tiệp Tích Ngôn đều để ngoài tai.
Tiệp mẫu nhìn anh ngồi dựa lưng vào thành giường đặt Lâm Hải Đường nằm trong lòng, như muốn che chở bảo vệ. Bà tiến lại gần, hít một hơi để bình tĩnh "Tích Ngôn, sao con lại ôm Đường nhi như vậy?"
Tiệp Tích Ngôn im lặng không trả lời, bà chua xót trong lòng, đứa con trai mạnh mẽ của bà, sao lại ra nông nổi này. Đôi mắt u tối không điểm nhìn, khuôn mặt một chút cảm xúc cũng không biểu hiện. Vòng tay kiên định ôm chặt Lâm Hải Đường. "Đường nhi... nó... đã chết rồi. Con không muốn nó yên nghĩ hay sao? Còn con của con thì sao đây?"
Đại não không muốn anh chấp nhận việc Lâm Hải Đường đã chết, Tiệp Tích Ngôn lạnh lùng đáp "Cô ấy chưa chết. Đứa trẻ đó con... không cần."
Bà như chết lặng, lời nói cay nghiệt như vậy anh cũng có thể thốt ra? "Tích Ngôn, sao con lại?"
"Hải Đường...." Câu nói cắt ngang lời bà, như không thể giữ chặt trong lòng, anh lại khóc, bi ai nói "Cô ấy là sinh mạng, là cả thế giới của con. Mất cô ấy, thế giới của con cũng sụp đổ. Con không thể sống mà thiếu Hải Đường. Mẹ, cô ấy chưa chết. Thực sự chưa chết."
Điềm Thẩm Lang thở dài, lần đầu tiên hắn thấy bộ mặt đó của Tiệp Tích Ngôn, thê lương đến đau lòng. Anh yêu Lâm Hải Đường nhiều như thế, cuối cùng lại không thể mãi ở bên. Cô gái đó là người tốt. Dù trước kia thế nào, hắn vẫn thấy cô rất đáng thương. Lâm Hải Đường xảy ra chuyện, bất kể ra sao, người đau lòng nhất vẫn là Tiệp Tích Ngôn. Hắn hiểu rõ, phàm là những kẻ gây thương tổn Lâm Hải Đường, anh đều không bỏ qua. Đó chính là nguyên nhân anh không chấp nhận đứa bé.