Hoàng Kiều Kiều duỗi chân đá vào chiếc bát sứ mà nữ quỷ rất thích.
Chiếc bát sứ bị cô ta đá lăn một vòng, phát ra tiếng kêu leng keng.
"Tôi nói cậu này, khẩu vị của cậu cũng tệ quá, cậu bán cái gì vậy? Trông thật bẩn thỉu.” Cả bọn điên cuồng cười lớn.
Hoàng Kiều Kiều vừa nói những lời này xong, sắc mặt tôi lạnh xuống.
Những bóng trắng xung quanh càng lúc càng rung chuyển dữ dội, tôi nghe thấy vài tiếng cười vô cùng lạnh lùng.
Rõ ràng là những con quỷ này đang không vui.
Không có con quỷ nào thích người khác nghi ngờ phẩm chất của mình.
"Đừng tùy tiện chạm vào chúng! Đây không phải là thứ mà cậu có thể chạm vào!" Tôi mắng.
Sắc mặt Hoàng Kiều Kiều trở nên khó coi.
Cô ta bất mãn quay sang bạn trai nói: “Chồng ơi, nhìn cô ta xem, không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao?”
Bạn trai của Hoàng Kiều Kiều là Hoàng Lôi, con trai của hiệu trưởng trường chúng tôi.
Bình thường bọn họ thường ỷ vào gia thế của mình mà hay bắt nạt các bạn học cùng lớp.
Hoàng Lôi thô bạo nói: "Cái bát này giá bao nhiêu? Chúng tôi mua…bày cái bộ mặt như vậy là ý gì, chỉ là một cái bát vỡ, cậu nghĩ nó là bảo bối sao?”
Tôi cười lạnh:
"Chỉ sợ cậu có thể mua được nhưng không có mạng để dùng!"
"Cậu!"
Trên trán Hoàng Lôi nổi gân xanh, mặt đỏ bừng.
Giây tiếp theo, hắn cười tà ác.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn cầm cái bát lên và đập mạnh xuống đất.
Chiếc bát bị đập vỡ thành từng mảnh, mảnh vỡ văng khắp nơi.
“Bây giờ bát vỡ rồi, tôi xem cậu bán thế nào?” Hoàng Lôi nhìn tôi đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Sắc mặt tôi tối sầm lại.
Hoàng Lôi rất đắc thắng.
Thấy tôi tức giận, hắn càng cười điên cuồng hơn.
"Đừng nhìn tôi như vậy. Không phải tôi chỉ ném vỡ một cái bát thôi sao?"
“Cái bát này nhìn có vẻ không phải hàng tốt. Trả cho cậu 500 tệ là đủ rồi chứ gì?”
"Dù sao các người chỉ là những con quỷ nghèo đói, là sâu bọ trong xã hội, bố mày đây không thiếu nhất chính là tiền.”
Hắn thản nhiên lấy từ trong túi ra 500 tệ và ném vào mặt tôi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tiền giấy bay khắp nơi.
Trời quá tối nên họ không nhìn thấy, vết m/áu dính trên chiếc bát vỡ dưới đất đã chuyển sang màu đen.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là hắn ch/ết chắc rồi.
"Nhân Nhân, không phải nhà cậu rất nghèo sao, còn không mau nhặt tiền lên?” Lý Diễm chê cười nói.
“Giá 500 tệ là tiền sinh hoạt phí một tháng của cậu phải không?”
Lý Diễm không hề biết, có một con quỷ đã đến bên cạnh cô ta, đôi mắt ứ m/áu nhìn chằm chằm vào cô ta.