Sau một hồi đi lòng vòng qua rừng trúc ẩm ướt với không khí thoáng đãng, Mộc Tuyết Linh và hệ thống đã quyết định được một cái tên cho nó.
Gọi là Thỏ Ngọc.
Thỏ Ngọc nói rằng nó rất thích cái tên này, nghe giống như một vị tiên nhỏ. Còn Mộc Tuyết Linh thì bĩu môi, nàng thấy nó không hề hợp với cái tên xinh đẹp này. Vốn định muốn đặt đại cho nó cái tên để dễ gọi thôi.
"Gọi là Bông vẫn hay hơn, vừa ngắn gọn vừa dễ gọi." Nàng đã nói như vậy.
Bước vào khoảng sân sạch sẽ, đi qua khu vườn đầy những bông hoa lưu ly xanh (1) và hoa hồng vàng (2). Mộc Tuyết Linh có một chút chần chờ khi bước tiếp đến cửa phòng của sư phụ nàng, cũng lâu rồi nàng không gặp sự phụ.
(1- Lưu ly tượng trưng cho tình yêu thầm lặng)
(2- Hoa hồng vàng là loài hoa mang ý nghĩa cô đơn, nhớ nhung và tiếc nuối)
Không phải, người lâu rồi không gặp bà ấy là Mộc Tuyết Linh gốc mới đúng, còn nàng thì chưa gặp bao giờ. Kể cả những lần tái sinh trước.
Nhưng chẳng phải mỗi đệ tử thân truyền đều có mệnh đăng gì đó hay sao? Nàng ngẫm nghĩ.
Mộc Tuyết Linh hỏi thầm với Thỏ Ngọc: "Liệu bà ấy có biết ta đoạt xác của đồ đệ của bà ấy không?"
Thỏ Ngọc động đậy tai thỏ, nó truyền âm qua sóng não: "Không đâu, bà ấy sẽ không biết. Ngài quên hệ thống chúng tôi lợi hại lắm à."
Mộc Tuyết Linh lầm bầm: "Nhưng cậu thì vô dụng.."
Thỏ Ngọc ngơ ngác, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn nàng: "Kí chủ ơi, ngài nói gì thế ạ?"
Mộc Tuyết Linh cũng ngơ ngác theo, lắc lắc đầu: ".. Có gì đâu, cậu nghe nhầm rồi."
Nàng hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, lấy lại khí thế của một "diễn viên" để đóng tròn vai "Mộc Tuyết Linh". Bước hai bước chập làm một, tiến đến trước cửa gỗ đang đóng chặt có màu nâu đậm, nàng gõ nhẹ một cái sau đó lên tiếng.
"Sư phụ ơi, con là Mộc Tuyết Linh ạ."
Không có ai lên tiếng.
Lại thêm một lần nữa: "Sư phụ ơi, con vào được không ạ?"
Sự im lặng vẫn cứ thế tiếp diễn sau khi nàng gọi sư phụ thêm ba lần. Gió thổi qua làm một vài sợi tóc nàng bay bay, hương thơm của vườn hoa ngào ngạt thu hút loài côn trùng chuyên hút mật tìm đến. Những con bướm vờn nhau lên xuống, rồi lại tản ra bay đi.
Nụ cười cứng đờ trên mặt Mộc Tuyết Linh không còn giữ được nữa, nàng đứng ngoài cửa phòng hết một tiếng rồi nhưng vẫn không có phản hồi của người bên trong phòng. Thở hắt một hơi dài, Mộc Tuyết Linh quét mắt xuống nhìn Thỏ Ngọc đang nằm im trong vòng tay của mình.
Nó lên tiếng: "Tôi vừa kiểm tra map, sư phụ của ngài hiện tại không có trong phòng.. Và cũng không có trong môn phái luôn."
Mộc Tuyết Linh trầm lặng, không lên tiếng. Nàng đang có dự cảm không lành, cốt truyện nàng vẫn còn nhớ rõ. Sư phụ của nàng hiện tại không có ở môn phái, cũng không ở trong phòng. Vậy thì chỉ có một khả năng là bà ấy đi đón nam chính thứ hai và cũng là con của người mà bà không thể với tới, giống như ánh trăng, giống như cánh bướm dập dờn rồi bay đi.
Tên nam chính thứ hai này là kẻ sẽ khiến cho Hàn Tả Thần càng thêm căm ghét thế giới hơn, sẽ càng chỉ muốn hủy hoại thế giới này.
Mộc Tuyết Linh thở dài, nàng lắc đầu nghĩ thầm. Tam quan của một kẻ điên đúng là hết cứu nổi, không muốn cứu chỉ muốn đi ngủ.
"Nếu bà ấy không có ở đây thì chắc là có việc quan trọng rồi." Mộc Tuyết Linh nói, nàng quay đầu về phía vườn hoa. Nàng biết ý nghĩa của hai loài hoa kia, đều là vì tình yêu nhưng không thể với tới. Buồn cho một cuộc tình thầm kín.
Mộc Tuyết Linh lầm bầm: "Nếu bà ấy yêu người khác, thì có lẽ sẽ không đến nỗi nhớ mong. Nhưng thật tiếc khi bà ấy lại yêu chính sư phụ của mình."
Thỏ Ngọc có vẻ mơ hồ, nó dựng tai thỏ nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Tại sao ngài biết?"
Nàng không đáp lại mà chỉ hỏi nó: "Cậu có đọc truyện chưa thế?"
Nó không nói, chỉ lẳng lặng nhìn vườn hoa. Mộc Tuyết Linh suýt quên mất rằng nó chưa đọc truyện, nó trước đây từng nói nó chỉ tuân theo lệnh của "Sếp" mà thôi. Cho nên việc nàng giải thích với nó là điều hiển nhiên.
Mộc Tuyết Linh thở dài, bắt đầu nhớ lại phân đoạn miêu tả sư bà của nàng.
"Sư phụ của sư phụ tôi rất đẹp, đấy là tôi đọc qua truyện nên mới dám chắc nói thế. Đôi mắt đen lạnh lùng, mái tóc được búi lên hờ hững, độ cong của môi luôn giữ một tư thế như đường chỉ, mày liễu mang vẻ sắc bén. Nốt ruồi điểm đuôi mắt thêm sự kiều diễm và quý phái, làn da trắng trẻo, thân hình mảnh mai."
Mộc Tuyết Linh mường tượng, nàng gật gù: "Chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy đẹp rồi, người nhìn người mê."
Thỏ Ngọc có chút tò mò, nó lại hỏi: "Ngài thích bà ấy hả?"
Mộc Tuyết Linh lại thở dài, ánh mắt nhìn lên bầu trời có chút xa xăm, giọng nàng bất lực: "Cậu bị ngốc à, tôi làm gì có cửa với bà ấy, sư phụ tôi đã không có cửa thì làm gì đến lượt tôi."
Thỏ Ngọc không từ bỏ, nó tiếp tục hỏi: "Thế bà ấy có biết sư phụ ngài thích bà ấy không?"
"Không biết, cũng sẽ mãi mãi không bao giờ được đáp lại."
Dừng lại một chút, sau đó nàng buồn bã lầm bầm: "Có khi không còn cơ hội được gặp lại nữa."
Nàng bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nơi ở của sư phụ. Nhớ đến cốt truyện của thế giới này, nàng không cảm thấy Nguyệt Hồng chân quân có số phận đau khổ nhất. Mặc dù chỉ vì tình yêu mà mù mắt, che chở cho nam chính thứ hai đến mức bị chia năm xẻ bảy, hồn phi phách tán.
Không đáng! Tên đó không đáng được che chở!
Mộc Tuyết Linh nghiến răng, sự hận thù trong tâm trí nàng lại sôi trào. Nghĩ đến việc hắn làm trong tiểu thuyết, rằng hắn sẽ gián tiếp làm cho sư phụ nàng chết oan, rằng hắn chỉ vì lợi ích trước mắt mà quên mất những người đã dẫn dắt hắn từ khi "mặc tã" đến lúc đủ lông đủ cánh để bay đi.
Dù có hận thì thế nào?
Hắn đã được sắp đặt là nam chính thứ hai, được tác giả ưu ái hơn cả nam chính thứ nhất.
"Thế giới bất công."
Mộc Tuyết Linh tự giễu cợt chính mình, nàng thật quá ngây thơ và ngu dốt, chỉ là một con người nhỏ bé đã trở thành một phần của nét chữ trong cuốn tiểu thuyết làm sao có thể thay đổi được tất cả mọi thứ sẽ diễn ra.
Nếu có thể, thì đó có thật sự là điều nên được đổi thay?
Liệu, khi thay đổi rồi thì kết cục và quả báo về sau có dính hết lên người nàng hay không?
Không muốn suy nghĩ nhiều, Mộc Tuyết Linh cau mày lắc lắc đầu khó chịu. Nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi.