"Nhưng mà, ngài đi gặp sư phụ của ngài làm gì thế?" Thỏ Ngọc lên tiếng hỏi, đánh vỡ bầu không khí im lặng và suy nghĩ tiêu cực trong đầu Mộc Tuyết Linh.
Nàng nghe nó hỏi, chỉ biết thở dài rồi lại thở dài: "Tôi tìm bà ấy để muốn bà ấy nhận nam chính làm đồ đệ."
Thỏ Ngọc có chút hoảng hốt, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, giọng nói vẫn đều đều như thường: "Sao nay ngài lại tốt tính vậy? Trước đây có thế đâu nhỉ."
Nó không biết tại sao nàng lại muốn làm như thế, việc muốn sư phụ nhận Hàn Tả Thần - người sau này sẽ gϊếŧ sư phụ và cả mình làm đồ đệ thì thật quá sức tưởng tượng.
"Tôi đang tìm người thay thế tôi."
Mộc Tuyết Linh tự nhận mình không phải người tốt, kể cả nàng ở thế giới trước cũng thế. Trong thâm tâm, nàng luôn biết Trần Ánh Dương không phải là một đứa con ngoan trò giỏi, lại càng đừng nói đến tâm lý của cô ấy.
Tâm lý Trần Ánh Dương ngay từ đầu đã luôn không ổn, giống như kẻ điên nhưng lại không phải kẻ điên. Cô sẽ luôn tìm cách để khống chế nó, khống chế những thứ mà người bình thường không nên có.
Từng có một lần, đó là vào mùa hè nhưng lại không quá nóng nực, bầu trời lại rất đẹp. Nhưng trong nhà cô lại không có chuyện gì vui cả, ngày hôm đấy cụ của cô trút hơi thở cuối cùng trên thế giới này. Các con của cụ và cả cháu chắt đều phải có mặt ở đó để đưa tiễn cụ đi sang một kiếp sống khác.
Xung quanh cô đều là những tiếng khóc nức nở và tiếng thở dài. Còn Trần Ánh Dương thì chỉ đứng và nhìn vào cụ ông đang nằm trên chiếc giường gỗ đã cũ dần dần tắt thở, miệng cô cong lên thành một nụ cười, mắt không hề chớp lấy một cái.
Trần Ánh Dương cảm nhận được bản thân đang cười cũng không hề có chút cảm xúc đau buồn nào, cô vội vàng đưa tay lên che miệng, mắt liếc nhìn xung quanh nhưng sau đó thở dài nhẹ nhõm khi không bị ai phát hiện ra biểu cảm gì trên mặt, bởi họ chỉ chăm chú vào cụ ông và khóc.
Một kẻ tâm lý bất ổn như Trần Ánh Dương, dù có sang đến thế giới khác thì vẫn sẽ luôn là "Trần Ánh Dương" u ám đó. Tâm lý không những không khỏe lại mà còn trở nặng hơn nữa, chỉ là Mộc Tuyết Linh đã kìm hãm "nó" lại.
Lại nói, Mộc Tuyết Linh hay còn gọi là Trần Ánh Dương đều rất ghét những việc mà bản thân không thể cố gắng được nữa. Nàng sẽ tìm người thay thế mình. Để họ chịu đựng tất cả để nàng chỉ đứng nhìn hưởng thụ phần kết.
Mộc Tuyết Linh lầm bầm: "Một tháng thôi mà, chỉ cần tìm được kẻ thay thế thì không sao nữa rồi."
Thỏ Ngọc nghe được cô thì thầm như vậy, lông trên người nó như có dòng điện chạy qua làm dựng đứng hết cả lên, nếu nó là con người thì sẽ là sởn cả gai ốc. Toát mồ hôi lạnh.
Nếu để người khác thay thế kí chủ của nó thì nó sẽ bị băm thành thịt thỏ mất, chủ nhân sẽ vặt lông nó và nướng cháy nó lên mất!!
Thỏ Ngọc khóc không ra nước mắt, nó đã phải chịu cảnh bị đày đọa quá lâu rồi, giờ chỉ muốn kí chủ nó thành thật đi làm nhiệm vụ "thuần hóa phản diện" mà thôi.
Chủ nhân mà biết, sẽ lại bắt cô ấy quay trở lại thôi. Nó nghĩ nghĩ.
Thỏ Ngọc là một hệ thống có ý thức riêng biệt, nó đã thoát khỏi sự chi phối của hệ thống chủ từ lâu rồi. Giờ nó cũng có thể tự do suy nghĩ, tính toán mà không bị phát hiện ra. Kể cả kí chủ đã kí khế ước máu với nó.
"Dù ngài có tìm thì sẽ không có đâu."
Nghe có vẻ như Thỏ Ngọc biết rất rõ kết quả nên mới nói vậy, nhưng thực chất chính là như vậy.
"Cậu biết à?" Mộc Tuyết Linh hỏi, nàng không tin tưởng nó sẽ giúp mình tìm kẻ chết thay.
Thỏ Ngọc lại nói: "Dù có thay được thì người đấy định sẵn sẽ bị Hàn Tả Thần gϊếŧ thôi. Dù ngày hôm nay họ không chết thì không có nghĩa mười ngày sau, hai mươi ngày sau hoặc mười năm sau sẽ không bị nam chính gϊếŧ."
Mộc Tuyết Linh nghiến răng: "Tôi không tin! Chắc chắn phải có cách nào đấy, tôi sẽ lôi cái người ngoại lệ kia ra."
Thỏ Ngọc thở dài, bất lực nói: "Tôi cho ngài 3 ngày, tìm ra người đó và khiến cô ta hoặc anh ta nguyện ý đi thuần hóa cái tên Hàn Tả Thần kia."
Mộc Tuyết Linh cau mày, nàng khó chịu: "Ba ngày, ít thế?"
Thỏ Ngọc hừ hừ, nó cũng đang rất "khíu chọ" nhưng phải nhường nhịn kí chủ khốn khổ của mình: "Có một tháng để đến khi hắn ta phát điên hoàn toàn, nếu cho ngài nhiều thời gian hơn thì đành phải quay về thời điểm này một lần nữa thôi."
"Cậu biết cách hành người thật đấy." Bất lực, cực kì bất lực. Mộc Tuyết Linh rất rất bất lực.
Thà rằng cứ khiến nàng hồn phi phách tán còn hơn, không thể siêu sinh càng tốt.
"Sư muội?"
Mộc Tuyết Linh dừng bước chân, nàng quay qua nhìn chủ nhân của giọng nói vừa mới gọi nàng. Anh ta đứng ngược sáng, cao hơn nàng hai cái đầu, tóc được búi lên cao. Anh ta mặc áo giao lĩnh màu xanh dương đậm.
Chỉ biết anh ta gọi mình là sư muội, nhưng nàng lại không biết anh ta là ai nên Mộc Tuyết Linh hỏi lại: "Huynh là?"
Quả thực, từ lúc đến thế giới này nàng không hề để tâm đến ai ngoài Hàn Tả Thần.
Đối phương nghe nàng hỏi với vẻ ngờ nghệch mà bật cười một cái, đi đến gần gõ nhẹ đầu nàng.
"Đến cả đại sư huynh của mình còn quên sao?"
Đại sư huynh? Hình như trong tiểu thuyết có nhắc, anh ta hiện tại phải ở bên ngoài lịch luyện. Mộc Tuyết Linh ngẫm nghĩ.
Nàng hỏi: "Tại sao huynh lại ở đây?"
Anh ta đáp: "Huynh vẫn luôn ở đây."
Vẫn luôn ở đây là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta không đi lịch luyện? Mộc Tuyết Linh nghi ngờ, nàng không nghĩ bản thân sẽ nhớ nhầm tình tiết trong cốt truyện gốc.
"Sao thế?"
Anh ta vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt Mộc Tuyết Linh, nụ cười đó làm nàng cảm thấy không thoải mái. Giống như con rắn lạnh băng trườn bò quanh người nàng.
Kinh tởm! Rợn cả tóc gáy!
Nàng cắn chặt răng, nhíu mày để giữ biểu cảm trên mặt. Nàng biết, nếu để biểu cảm sai một ly thì nàng một lần nữa sẽ bị gϊếŧ.
Thỏ Ngọc trong lòng Mộc Tuyết Linh thoáng run rẩy, nó cũng cảm nhận được gì đó nhưng lại không rõ thứ đó là gì. Nó chỉ cảm thấy kẻ tự xưng bản thân là đại sư huynh này rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn cả chủ nhân của nó.