Lý Tiểu Mai bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, trong nháy mắt, l*иg ngực cô đập thình thịch, tâm trí mơ màng, bối rối đến mức cô không nhớ rõ mình lúc ấy đã nói những gì.
Nhưng đây là câu đầu tiên hai người gặp nhau, rốt cuộc cô đã nói cái gì vậy? Đúng rồi, Lý Tiểu Mai nhớ ra ban đầu mình có lên tiếng chào trước: "Chào chú."
Một lời chào thông thường đối với một người xa lạ.
Thậm chí sau này, rất lâu sau, cô vẫn còn nhớ rõ, những lời lần đầu tiên đó đã khiến cô cảm thấy hối hận rất lâu, giọng nói của cô lúc đó chắc hẳn run rẩy đến mức nghe có vẻ ngu ngốc! Và tất cả những điều này chỉ là vì cô muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Người đàn ông trước mặt cô thoạt nhìn không giống người thường, anh có ngũ quan tuấn tú, khí chất nho nhã ôn hòa, vô cùng dễ gần.
Hơn nữa, từ góc nhìn của Lý Tiểu Mai, cô ở trên giường tầng hai nhưng lại có thể nhìn ngang tầm mắt với anh, cho nên anh chắc chắn rất cao.
Sự hiện diện của một người như vậy trước mặt khiến cơ thể Lý Tiểu Mai nóng lên lạ thường.
"Xin chào!"
“Chúng tôi không nhận ra cháu đang ở trong phòng.”
Người đàn ông đáp lại cô một cách lịch sự, lần đầu tiên gặp mặt, Phùng Lâm cũng có ấn tượng tốt với Lý Tiểu Mai, anh nghĩ có thể sự tươi mới, thanh thuần của cô đã thu hút anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của cô toát lên khí chất dịu dàng hiếm có hiện nay, mái tóc đen dài được chăm chút qua loa, chỉ búi cao buông xõa trên vai, vài sợi tóc đen nhánh lộn xộn trên chiếc cổ cao trắng nõn của cô, tựa như biến thành dòng suối lặng lẽ chảy dưới ánh mặt trời.
Trong đầu anh hiện lên một câu nói: Ẩm thực cao cấp nhất chỉ cần cách nấu đơn giản nhất, có lẽ đối
với mỹ nhân cũng như vậy, vẻ ngoài ngây thơ nhất nhưng lại tràn đầy sức xuân nhất.
Anh có chút thất thần, một vẻ đẹp trầm lặng hiếm thấy ngay cả trong thời đại xô bồ này.
"A, chú, xin lỗi chú, cháu vừa nghe bài nên không có chú ý tới hai người."
Lý Tiểu Mai bị nhìn đến mặt càng đỏ hơn, sắc ửng hồng lan đến tận cổ, tựa như đóa hoa mỏng manh tháng ba.
"Không có việc gì, học sinh nên đặt việc học lên hàng đầu."
"Lộ Lộ có một người bạn cùng phòng tốt bụng lại chăm chỉ như cháu, chú thấy rất yên tâm."
"Không có..." Đột nhiên được khen ngợi, Lý Tiểu Mai xấu hổ không nói nên lời.
Cô gái tên "Lộ Lộ" lãnh đạm liếc nhìn người đàn ông và Lý Tiểu Mai nói chuyện, sau đó tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Người đàn ông lắc đầu ngượng ngùng nhìn cô, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng trở lại.
"Chú, hai người hôm nay mới tới trường nhận phòng sao?" Lý Tiểu Mỹ ngượng ngùng tìm kiếm chủ đề nói chuyện.
“Đúng vậy, Lộ Lộ lưu luyến không muốn xa nhà, muốn ở lại chơi thêm một thời gian.”
Kỳ thực, Phùng Lộ Lộ không muốn học đại học ở nơi xa như vậy, đối với cái cớ mà người đàn ông vừa bịa ra, Lý Tiểu Mai cũng không vạch trần mà chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng thuận.
Hảo cảm của người đàn ông dành cho cô đột nhiên được tăng thêm.
“Nhân tiện, cô bé, cháu tên gì?” Phùng Lâm đột nhiên muốn biết tên của cô gái trước mặt.
"Cháu tên Lý Tiểu Mai." Cô do dự một chút, cô thực sự không thích cái tên này, cô cảm thấy nó có chút tầm thường.
"Hoa mai rất tốt, mạnh mẽ tỏa hương giữa trời đông lạnh giá, ta nghĩ cha mẹ cháu nhất định hy vọng cháu có thể độc lập mạnh mẽ như hoa mai, dù thời tiết có khắc nghiệt vẫn có thở nở rộ." Giọng điệu nghiêm túc của anh khiến cô gái có chút ngẩn người.
"Bạn cùng phòng Tiểu Mai, ta tên Phùng Lâm, đây là con gái ta, Phùng Lộ Lộ."