Trong bãi đậu xe trường học, một chiếc Ferrari đắt tiền kịch liệt đong đưa.
Bên trong xe, Lý Tiểu Mai toàn thân lõα ɭồ, chính giữa hạ thể còn bị một cây côn ŧᏂịŧ thô tráng đỏ tím cắm vào.
Đại côn ŧᏂịŧ hung hãn không ngừng đâm thọc mãnh liệt khiến bộ ngực như trái mật đào mọng nước của cô không ngừng nảy loạn, sóng ngực trắng nõn đung đưa gọi mời khiến huyết mạch trong cơ thể người đàn ông dâng trào.
"Chậm lại một chút! Chú ơi, chậm lại đi!" Sức lực thật sự quá lớn, những quả bóng mềm mại mất kiểm soát rung lắc mạnh đến mức khiến cô có chút đau đớn.
Tuy nhiên, những lời nói như vậy vào thời điểm này đối với người đàn ông mà nói thì chẳng có tác dụng gì.
Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến lúc này đây là làm thế nào có thể dùng "cây kiếm" của mình đâm vào âʍ ɦộ non nớt khít chặt của thiếu nữ, đập nát nó thành từng mảnh.
"Tiểu Mai, em thấy thoải mái không?" Người đàn ông đang mạnh mẽ thao lộng Lý Tiểu Mai là cha bạn cùng phòng của cô - Phùng Lộ Lộ.
Anh cũng trạc tuổi cha cô, về việc hai người đến với nhau như thế nào thì phải bắt đầu từ hơn nửa năm trước.
Hôm đó cô là người duy nhất ở ký túc xá, lúc cô đang tập trung nghe đề ngoại ngữ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là một giọng nữ thô tục, the thé lại có chút đanh đá:
"Gõ làm cái gì chứ? Con có chìa khóa do quản lý ký túc xá đưa cho."
Lý Tiểu Muội nghĩ đây là bạn cùng phòng mới của cô, nhưng nghe qua thì có vẻ như tính tình không tốt lắm.
“Hôm nay là ngày đầu tiên con đến đây, phải lịch sự chút.”
Một người đàn ông lên tiếng, giọng nói của anh trong trẻo ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với vẻ thiếu kiên nhẫn của cô gái.
Anh là anh trai hay bạn trai cô ấy? Anh có vẻ khá tử tế, cô nghĩ thầm.
Đột nhiên, cánh cửa bị đá mạnh từ bên ngoài, âm thanh lớn khiến Lý Tiểu Mai run rẩy.
Sau khi cô gái bước vào phòng, cô ấy còn hét to hơn:
"Cha phiền phức quá, người đâu có muốn cho con đi học chứ!"
"Cha thật kỳ quái, lúc con cầu cứu cha, tình phụ tử của cha ở đâu chứ, hiện tại con có thể tự mình lo liệu được rồi, cha lại tới đây giả làm người cha tốt…."
"Lộ Lộ, không phải là cha không giúp con chuyển trường, cha chỉ nghĩ nếu con thực sự muốn vào đại học thì phải học cách rèn luyện bản thân, xa nhà cũng là một chuyện tốt, hơn nữa..."
“Con không nghe, không nghe.” Sau đó căn phòng im lặng một lúc, chỉ thỉnh thoảng có tiếng đồ đạc được thu dọn xào xạc.
Lý Tiểu Mai bị tiếng "Cha" kia thu hút, không kìm được lòng hiếu kỳ, cô thò đầu ra khỏi màn ngủ.