Tôi nhìn theo bóng lưng Thư mà lòng xót xa quá.
Nỡ Thư hiểm lầm tôi và con bé yêu nhau thì tính sao đây? Con đường đến trái tim nàng đã khó nay càng khó khăn hơn. Nhất là thái độ thờ ơ của nàng khi trả máy con bé.
Tôi muốn chạy đến giải thích cho nàng biết nhưng nghĩ lại chúng tôi đã là gì của nhau đâu ngoài cái quan hệ bạn bè bình thường, không, chí ít tôi còn thân hơn một tẹo so với mấy thằng con trai khác luôn lăm le rình mồi Thư.
Ưu thế lớn nhất nay đã bị con bé phá hỏng. À cả bà cô Mai lắm chuyện kia nữa, nhà đã lụt rồi rồi lại còn tát thêm nước đổ vào nữa.
-Này, có nghe rõ không đấy?
-Điếc à?
Con bé đứng chắn trước người tôi.
-Cái gì nữa?
Tôi nổi cáu với nó. Giờ nhìn nhìn mặt nó đáng ghét lắm, chỉ muốn đấm bản mặt bướng bỉnh kia một đấm chết tươi đi cho rồi, cho nó đỡ làm phiền tôi, làm tôi tức giận.
-Chụp hình gì mà như đưa tang ý, chụp lại đi.
-Đéo chụp đấy.
Nộ khí xung thiên, quát ngay con bé.
Nó đứng hình, rồi khuôn mặt nó đỏ dần, giọng nói to không kém gì tôi:
-Nói lại xem.
-Đéééooooo chụpppppp đấyyyy.
Ngạc nhiên part 2. Tưởng đâu con bé sẽ cảm thấy ấm ức mà phát khóc nhưng không như tôi tưởng. Con bé trở lên nhăn nhó, khó chịu ra mặt. Hai tay nó chống nạng, ưỡn thẳng ngực lên sát người tôi. Mặt nó song song mặt tôi, ánh mắt nó nhìn thẳng vào mắt tôi sắc như dao cạo râu.
-Thích ăn đòn hả?
-Muốn đấy, ngon thì nhào zô.
Đã thế khỏi kiêng nể gì nữa. Tôi xoắn ống tay áo lên để lộ hình xăm à nhầm cánh tay lực lưỡng…quên, lực lưỡng là thời bây giờ, năm ý vẫn còn gầy chán, được cái khoẻ.
Nó cũng chả kém cạnh, giơ giơ nắm đấm trước mặt tôi.
Cả hai sắp sửa lao vào nhau, tôi đang tính toán xem đấm chỗ nào sẽ hạ nó nhanh nhất thì một giọng nói cắt ngang:
-Hai người làm trò gì á? Vợ chồng có cãi vã thì về nhà đóng cửa mà bảo nhau.
-Vợ chồng cái rắm.
-Vợ chồng con khỉ.
Tôi với con bé cùng phản bác người vừa phát ngôn bừa bãi đó, không ai khác là bọn đồng râm cờ hó lớp tôi.
Ơ. tôi bỗng nhận ra rằng mình đang đứng ở đâu. Chính ở sân trường và bao nhiêu gương mặt “Á đù” giương cặp mắt đang nhìn về phía hai đứa tôi. Ngại quá, không biết dấu mặt vào đâu bây giờ, ai đời lại đi so đo với gái ngay giữa sân trường để bàn dân thiên hạ nhìn vào. Mọi bự tức bỗng chốc tan biết nhường vào đó là sự ngại ngùng. (Bác nào bị cả đống con mắt nhìn vào mình chắc sẽ hiểu)
Có lẽ con bé đã nhận ra tình huống đang xảy ra xấu hổ đến thế nào. Nó đẩy cô bạn đi nhanh khỏi đây. Hai má nó hồng hồng do ngại, đi mà cứ núp núp sau lưng cô bạn. Về phần tôi, thân sinh đã mặt dày sẵn rồi nên đỡ hơn con bé.
-Mọi người tiếp tục đi, tiếp tục.
Tôi gãi đầu gã tai cười xòa, liếc nhìn Thư một cái rồi chuồn lẹ, núp mình trong nhà WC gần nhất.
Rửa mặt cho tỉnh táo lại. Từng hắt lên mặt làm vơi bớt phần nào cơn tức giận vẫn còn âm ỉ. Tự rủa thầm “Lam con chó” tám vạn sáu ngàn bốn trăm lần. Nhưng càng nghĩ tới con bé tôi càng tức. Con gái con đứa nhà ai mà tính tình hở tý là nổi nóng. Thế này chó nó thèm yêu nhá! Nhá! Nhá!
Mãi sau khi lấy được sự bình tĩnh của một hot boy vốn có, tôi bước ra khỏi WC. Nhìn lên cái biển chợt giật nảy mình khi thấy nó ghi “WC nữ” nhưng rồi tôi an tâm rằng việc làm của mình là đúng đắn vì nhớ lại đây là do bọn nghịch ngợm khối 12 năm ngoái đổi biển hai phòng. Trường chả thèm đổi lại nữa mà bọn học sinh cũng nhận biết được nên ít có trường hợp đi nhầm phòng.
Ngó quanh chẳng thấy bóng dáng đứa nào lớp mình, chắc hẳn kéo nhau đi trà đá rồi.
-Alô.
-“D hả?”.
-D đây, có việc gì thế Mai.
-“D đang ở đâu vậy, ra đi uống nước đi, lớp mình ngồi hết ở đây rồi nè”.
-Thôi, mọi người cứ uống đi, nhà D có việc nên phải về trước.
-“Ngồi một chút cũng được”.
-D có việc thật.
-“Ừm”……
Ngu gì, anh đâu có ngu, đến đấy để chúng mày trêu cho thối mặt à?
Mà bà cô Mai này cũng ghê thật, vừa mới troll mình xong, giờ gọi mình giở giọng như không có việc gì xảy ra.
Khổ nhất vẫn là tôi đây. Cứ phải hơi cúi đầu xuống sợ ai đó nhận ra mình.
Về nhà giờ này chán chết, tôi quyết định đến quán ông Bắc ngồi, dạo này ít ra, không biết lão ấy quên tôi chưa, không biết khi gặp lại có ôm nhau thắm thiết.
-Lâu lâu mới thấy mày thò mặt sang chơi đấy.
-Hề, em bận học, mãi hôm nay mới có thời gian rảnh.
-Loại mày thì học làm cho gì, đằng nào sang năm chả xách vữa với đi bộ đội nhỉ.
Lão cười đểu.
-Hơ, sau này ngoài đường gặp thằng này đi SH thì đừng có anh anh em em gì nhá.
-Đến lúc ý hãng nói, có khi hôm nào anh làm nhà gọi mày sang phụ, tạo công ăn việc làm đỡ chết đói. :lookdown:
-…
Chém thêm vài câu nữa, tôi bật máy lên đánh một trận giải sầu. Ai ngờ sầu càng sâu.
Chán chả buồn đánh nữa, tôi trả tiền về sớm.
Đi qua chỗ ủy ban xã, nghe được loa phát thanh về một tên tội phạm hiếp da^ʍ có đoạn:
“Hung thủ có đặc điểm nhận dạng là một thanh niên tuổi từ 18 đến 35 tuổi, đi chiếc xe đạp Asama màu trắng, người hơi gầy, chiều cao khoảng từ 1m6 đến 1m7, da ngăm đen, công an đang tiến hành điều tra hung thủ…….”.
Haiz, đời lắm kẻ bệnh hoạn, tôi vô cùng thương tiếc cho người bị hại và gia đình họ. Chắc họ phải chịu tổn thương lớn về mặt tinh thần, vụ việc nay sẽ tạo thành vết thương khó phai mờ.
Tên hung thủ kia nữa, tôi mà tóm được hắn xem, có hành cho ra bã không.
Nhưng mà…..thế bất nào sau khi đoạn phát thanh này truyền đi, người đi đường nhìn tôi ghê vậy, tôi có làm gì đâu.
Một ý nghĩ chợt xoẹt qua đầu tôi. Nhìn lại mình, xe tôi đi cũng là chiếc Asama trắng, dáng người cũng hơi gầy, da tôi ngăm đen lại càng giống tên hung thủ được miêu tả.
Thảo nào người ta để ý là phải.
Oan quá bao đại nhân ơi tiểu nhân đâu có phạm tội chi đâu, tôi còn là học sinh đấy.
Nhìn quanh người nào cũng đề phòng tôi như đề phòng trộm. Cứ tưởng rằng nỗi oan Thị Kính sẽ không bao giờ được giải thì cái loa một lần nữa vang lên, lần này nó mang tin tốt cho mọi người dân và cả tôi.
“Theo thông tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được, hung thủ đã bị công an chức năng tóm được khi chuẩn bị bỏ trốn ra tỉnh ngoài bằng xe khách, hung thủ chống trả quyết liệt nhưng đã bị công an khống chế, hiện tại hắn đang được chuyể về để lấy lời khai….”.