Vi Nhĩ Chiết Yêu

Chương 4

16

Đêm.

Biệt thự của gia đình tôi đột nhiên bốc cháy không rõ nguyên nhân, lửa rất dữ dội.

Ngọn lửa khổng lồ đã nhấn chìm căn phòng của tôi trong chớp mắt, tôi đứng dưới lầu, mặc áo khoác của Tô Mộc, cau mày.

Nếu không có Tô Mộc, có lẽ tôi đã không thể trốn thoát được rồi.

Ngọn lửa dường như bắt đầu từ cửa phòng tôi.

Lửa lan rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã lan xuống tầng một.

Nhưng.

Nhưng Trang Văn Huy và những người khác đều không thấy chạy ra.

Tôi cau mày, do dự có nên vào trước xem tình hình hay không bởi vì đám cháy ở tầng một cũng không quá lớn.

Tất nhiên tôi không quan tâm đến sự sống chết của Trang Văn Huy và con gái bà ta, nhưng——

Dù sao thì ông ta cũng là bố tôi.

Quên nó đi.

Sau khi do dự một hồi, tôi bước về phía cửa phòng ở tầng một, tuy tôi hận ông ta rất nhiều nhưng tôi cũng không thể đứng nhìn ông ta ch ế t cháy ở bên trong được.

Tuy nhiên, vừa bước tới cửa phòng, tôi đã thấy ba người họ bất ngờ lao ra.

Trang Văn Huy, người đi chân trần và trông có vẻ rất hoảng hốt, và Tô Nhan, người đang cõng bố tôi trên lưng.

Tô Nhan vóc người gầy yếu, loạng choạng bước ra ngoài, cõng bố tôi, còn bố tôi nằm trên vai cô ta, không biết ông ấy bị khói dày đặc làm ngất đi hay vẫn chưa tỉnh ngủ vậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là ông ta chưa c h ế t là được.

Bố tôi hay uống rượu và hút thuốc rất nhiều trước khi ngủ nên ông ta đã hôn mê bất tỉnh.

Còn Tô Nhan——

Để cứu bố tôi, cánh tay của cô ta đã bị b ỏ ng nặng.

Khi nghe Tô Mộc nói cho mình tin tức này, tôi đáp lại mà không ngẩng đầu lên.

Tô Nhan cũng có chút tâm tư đấy, tuy chỉ đáng là trẻ con trong mắt tôi mà thôi.

Ngay khi họ ra ngoài thì ngọn lửa vừa vặn lan xuống tầng một.

Hơn nữa, cả cha tôi và Trang Văn Huy đều không bị thương, Tô Nhan cũng không bị cháy tóc hay biến dạng khuôn mặt mà lại bị bỏng ở cánh tay.

Có là trẻ con thì cũng nhận ra thủ thuật này của cô ta không thể lừa được ai.

Tuy nhiên, tôi không ngờ...

Bố tôi, một người giàu mới nổi, lại thực sự dính phải chiêu này.

Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của bố tôi, trong điện thoại, ông ta nói có chuyện quan trọng cần thông báo và yêu cầu tôi đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Vì tò mò nên tôi đã đi.

Tuy nhiên.

Ngay khi chúng tôi gặp nhau, bố tôi đã tuyên bố một cách thật hoành tráng——

Lần này, cô con gái ngoan Tô Nhan của ông đã hy sinh mạng sống của mình để cứu ông ta, và cô ta thậm chí còn bị một vết sẹo trên cánh tay trái vì điều đó. Vì thế ông ta vô cùng cảm động.

Ngược lại, đứa con gái như tôi, người đã sống chung dưới một mái nhà với ông ta hơn 20 năm, lại từ chối cứu bố mình, tạo ra một sự tương phản rõ rệt.

Vì vậy, ông ta đã công chứng tài sản của mình và thậm chí còn viết di chúc, sau khi ông ta m ấ t, toàn bộ tài sản của ông ta sẽ được để lại cho Trang Văn Huy và đứa con gái ngoan của ông ta.

Còn tôi, đứa con gái lớn, tôi chỉ có thể lấy đi 8.625 nhân dân tệ của ông ta mà thôi.

Hơn nữa, Tô Nhan còn đang giả mù sa mưa, diễn vai đạo đức giả,

"Bố, tay con không sao cả đâu. Thực ra lúc đó con chẳng nghĩ ngợi gì cả, nghĩ rằng bố đang gặp nguy hiểm thì chỉ chạy tới thôi..."

"Hơn nữa, lúc đó chị gái của con tuy không cứu bố, nhưng chị ấy vẫn là người Tô gia chúng ta, bố chỉ để lại cho chị ấy mấy ngàn tệ như vậy..."

Hai ngày trước bố tôi đã hít phải khói của đám cháy khá nhiều nên giọng của ông ta bây giờ vẫn không nói rõ ràng được.

Ông ta nhìn Tô Nhan một cách yêu thương và nói,

"Nhan Nhan, con đừng nói thay cô ta nữa. Bố thực sự rất đau lòng khi bản thân đã nuôi một con sói mắt trắng hơn hai mươi năm qua!"

"Không cần phải nói gì cả. Di chúc đã được lập và sẽ không thay đổi nữa đâu!"

Sau khi nói vậy, bố tôi nhìn tôi đầy căm ghét.

Dường như ông muốn nhìn thấy một số biểu cảm trên khuôn mặt của tôi -

Ví dụ như thất vọng, hối hận, tức giận...

Thật không may, tôi lại làm ông ta phải thất vọng rồi.

Ngược lại, tôi thậm chí còn muốn cười một chút.

Chỉ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, tôi được xem di chúc và các giấy tờ công chứng tài sản.

Tôi không ngờ rằng sau nhiều năm bại hoại cùng Trang Văn Huy và con gái bà ta, bố tôi chỉ có để lại được có 20 triệu.

Tất nhiên, cũng có cổ phần ở một số công ty.

Tuy nhiên, sẽ thật buồn cười nếu chỉ dựa vào những điều này mà khiến tôi phải hối hận rồi.

Tôi kéo ghế sang một bên ngồi xuống, châm một điếu thuốc và cười khúc khích.

"Dù sao thì ông cũng ở với mẹ tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại có thể hạ nước cờ như thế này sao? Gia tài nhỏ bé này thực sự không đủ để tôi nhìn lại đấy."

Nói một lúc rồi ngừng.

Tôi quay lại nhìn Trang Văn Huy và cười khẩy.

“Bà làʍ t̠ìиɦ nhân của cha tôi hai mươi năm, sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú đầy ngu ngốc kia. Con gái của bà bị một vết s ẹ o ở cánh tay và tất cả chỉ để dành được như thế này sao?”

“Chắc các người không biết nhỉ? Mẹ tôi có để lại cho tôi một công ty và một tài sản thừa kế trị giá chín con số khi bà ấy qua đời đấy"

Bố tôi trông có vẻ khϊếp sợ.

"Công ty?"

Giọng ông ta đột nhiên cao hơn một chút, "Mẹ cô lấy chồng xong chỉ ở nhà. Bà ta lấy công ty ở đâu vậy chứ?"

Khi tôi đề cập đến điều này, tôi đã còn muốn cười hơn nữa.

“Hai mươi năm chung sống, ông chỉ chuyên tâm kim ốc tàng kiều bên ngoài, làm sao ông có thể biết được mẹ tôi đã làm những gì chứ.”

“Nói đến đây chắc hẳn ông cũng quen rồi với công ty này nhỉ——”

“Công ty đối thủ của ông, Viễn Dương, đối đầu với ông ở mọi hạng mục, được thành lập bởi mẹ tôi đấy.”

“Và vị chủ tịch bí ẩn của Viễn Dương, người hiếm khi xuất hiện, chính là mẹ tôi ngày xưa, và bây giờ là tôi."

"Món quà này mẹ tôi đã chuẩn bị suốt hai mươi năm rồi. Hôm nay tôi sẽ đích thân mở ra và tặng nó cho ông. Ông có ngạc nhiên không?"

Tôi mỉm cười hỏi ông ta, nhưng trong mắt tôi không hề có ý cười chút nào.

Khi nói đến Viễn Dương, tôi luôn nghĩ đến mẹ của mình.

Bà ấy là người phụ nữ tỉnh táo nhất mà tôi từng gặp và cũng là người phụ nữ ngu ngốc nhất mà tôi từng biết.

Bà ấy là một người phụ nữ rất kiêu hãnh và thông minh.

Ngay từ khi bố tôi vừa lừa dối bà ấy được vài tháng, qua một số manh mối, mẹ tôi đã nhận ra và thậm chí còn đến gặp Trang Văn Huy.

Tuy nhiên, dù kiêu hãnh đến đâu, bà ấy cũng sẽ không gây rắc rối như những người phụ nữ bình thường, bà ấy chọn cách im lặng.

Đồng thời.

Bà ấy hiểu rằng một ngày nào đó bố tôi sẽ phản bội bà nên bà đã bí mật mở công ty mà không nói với bố tôi và bắt đầu tiết kiệm tiền cho tôi.

Mỗi khoản thu nhập sau khi chia cổ tức của công ty, bà ấy để dành nguyên vẹn lại cho tôi.

Bà thành lập Viễn Dươngvà phát triển nó, gây áp lực lên công ty của bố tôi về mọi mặt.

Bà ấy tỉnh táo ngay khi mọi người cho rằng bà ấy là một người phụ nữ tội nghiệp vì bị giữ nhà nhưng thực ra bà ấy đã bí mật lên kế hoạch hơn mười năm, cố gắng hết sức để lại một sự đảm bảo cho tương lai của tôi.

Bà ấy thật ngu ngốc vì dù bị phản bội hơn mười năm nhưng vẫn không chịu buông tay.

Lý do đầu tiên không ly hôn là vì tôi.

Thứ hai là vì bà ấy thực sự yêu người đàn ông này.

Người đàn ông đã làm bà thất vọng cả đời.

Bà ấy lớn lên với chiếc thìa vàng ngậm trong miệng, kiêu ngạo và bướng bỉnh, không ai có thể hiểu được bà.

Trong đó có tôi.

Không biết bà phải có suy nghĩ gì để giữ lòng kiêu hãnh và yêu anh thầm lặng trong khi bí mật lên kế hoạch cho con gái mình.

Một bên chờ đợi ông ta quay đầu lại.

Mẹ tôi đã đánh cược cả cuộc đời mình rằng liệu bố tôi có quay lại hay không.

Nếu ông ta trở lại, tất cả sẽ rất vui vẻ, mẹ tôi sẽ coi Viễn Dương làm quà và trở về với gia đình, chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua quãng đời còn lại như một gia đình hạnh phúc.

Nếu ông ta không bao giờ quay lại.

Ngay cả khi bà ấy thua, và thậm chí như vậy, Viễn Dương và số tiền gửi khổng lồ trong thẻ ngân hàng của bà ấy sẽ là sự bảo vệ mà bà ấy để lại cho tôi.

Tôi không biết điều này cho đến khi mẹ tôi qua đời.

Đôi khi, ngay cả con gái ruột là tôi cũng không hiểu sao trên đời này lại có những người khó xử đến như vậy.

Bà ấy biết tất cả những lời dối trá và phản bội của bố tôi, nhưng bà ấy vẫn giữ được lòng kiêu hãnh của mình, không hỏi han cũng không gây rắc rối.

Âm thầm lên kế hoạch nhưng lại âm thầm chờ đợi.

17

Sau khi điếu thuốc cháy hết, tôi ném tàn thuốc còn sót lại lên bàn cạnh giường ngủ của bố tôi.

“Tôi cũng không thể đến tay không được, ông hãy coi đây như một món quà nhỏ dành cho ông.”

“Chúc ông có thể tiếp tục yêu thương gia đình nhỏ của mình, giống như tàn thuốc này, tự mình soi sáng cho tình nhân và đứa con gái ngoài giá thú của mình.”

Sau đó tôi quay người bỏ đi.

Khi bước đến cửa, tôi quay lại và liếc nhìn Trang Văn Huy, người vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Nhân tiện, mẹ tôi vẫn còn một phần cổ phần được đề cập trong di chúc của bố tôi, và mẹ tôi đã chuyển nhượng số cổ phần của bà cho tôi.”

“Và riêng tôi cũng đã mua một số cổ phiếu nhỏ. Xin lỗi, hiện tại tôi là cổ đông lớn nhất của công ty này."

"Ông già này chỉ đang cố vẽ ra một bức tranh cho bà mà thôi. Ông ta già rồi, cặn bã và có bộ não chỉ yêu đương như vậy, hai người các ngươi đúng là một cặp. ”

Tôi chưa kịp nói xong thì bố tôi đã mắng tôi và bảo tôi ra ngoài.

Tôi mỉm cười, quay người đi ra ngoài.

Biệt thự bị cháy rụi nên tôi và Tô Mộc chuyển đến căn hộ rộng lớn của mình ở trung tâm thành phố.

Tuy nhiên.

Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, Cận Tự đã gõ cửa nhà tôi.

Người đàn ông này kéo theo mấy chiếc vali khổng lồ đứng trước cửa nhà tôi, van xin được vào.

Tôi hỏi anh ấy đã có chuyện gì đang xảy ra, Cận Tự chuyển thẳng những chiếc vali đến nhà tôi và chỉ nói rằng anh ấy sẽ để tôi một mình xem các tin tức.

Tôi bật tivi xem tin tức với vẻ mặt khó hiểu——

Thiếu gia nhà họ Cận đã công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với gia đình?

Tôi liếc nhanh và nắm lấy tay áo của Cận Tự, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Cận Tự quay lại nhìn tôi và nhẹ nhàng trả lời.

"Tô Vãn, anh đã biết lý do tại sao em lại chia tay với anh rồi."

"Anh đã biết tất cả mọi thứ."

Chỉ nói được vài lời, Cận Tự đã không nói gì nữa và lặng lẽ xách hành lý khắp nhà.

Trước khi tôi gật đầu đồng ý, người đàn ông đã chuyển hành lý sang phòng cạnh phòng ngủ của tôi.

Tô Mộc luôn biết cách tránh khỏi sự nghi ngờ, ngày hôm qua khi anh ấy chuyển đến, anh ấy đã chọn căn phòng cách xa tôi nhất ở cửa ra vào.

Ngược lại, điều đó làm Cận Tự rất hài lòng.

Anh ấy thậm chí còn túm lấy cổ Tô Mộc, nói buổi tối sẽ đãi anh hai ly.

Tôi vốn muốn mắng anh ấy một câu, nói vì sức khỏe của Tô Mộc nên anh ấy không thể uống được rượu.

Nhưng nhìn hai người đàn ông trước mặt đang đứng cùng nhau, tôi lại cảm thấy buồn cười.

Tô Mộc im lặng.

Tô Mộc thì ngược lại, độc đoán và ồn ào.

Hai người họ trông rất hòa hợp với nhau.

Tôi không nói một lời nào về những lời mà Cận Tự đã nói khi vào nhà, tôi không bao giờ thích đạo đức giả chứ đừng nói đến những câu như "Đừng vì tôi mà cãi vã với gia đình. Mẹ anh cũng vì muốn tốt cho anh đấy, vì lợi ích của anh nên hãy trở về nhà đi."

Trông nó thật là nhảm nhí.

Đó là lời của của những vị thánh mẫu đó.

Tôi không thể bỏ qua những điều mẹ anh ấy đã làm với tôi chỉ để khiến chúng tôi phải chia tay.

Tuy Cận Tự có hơi gắt gỏng nhưng anh ấy vẫn là người đã trưởng thành.

Anh ấy có quyền quyết định mọi chuyện về bản thân mình, việc hòa hợp với gia đình hay chia tay đều là do anh ấy quyết định.

Tôi tôn trọng nhưng cũng sẽ không tham gia vào.

18

Một tháng sau, bố tôi lại đến.

Ông ta mang rất nhiều món ăn vặt mà ngày xưa tôi thích ăn đến gặp tôi, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Nhưng——

Trông cực kỳ giả tạo.

Nhưng có vẻ như ông ta đang cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt, đầu tiên ông ta nhìn quanh căn hộ của tôi, sau đó ngồi trên ghế sofa và không ngừng nói về việc dạo này ông ta đang cảm thấy lo lắng cho tôi như thế nào.

Thỉnh thoảng tôi sẽ nói vài lời.

Tôi lấy ly nước chanh rồi dựa vào ghế sofa nhìn ông ta đang kích động mạnh mẽ.

Sau gần nửa giờ chuẩn bị, cuối cùng ông ta cũng đi vào trọng tâm - "Vãn Vãn, con có thể từ bỏ cuộc đấu thầu gần đây, nhường nó cho công ty của chúng ta được hay không?"

Chúng ta, công ty.

Một tháng trước, bố tôi, người vẫn đang đòi công ty lấy lại cổ phần của tôi, giờ đã đổi ý và nói rằng đó là công ty của chúng tôi.

Tôi biết ông ta đang nói đến việc đấu thầu nào.

Gần đây có một cuộc đấu thầu kinh doanh, đó là cơ hội tốt cho Viễn Dương và Thần Tinh của bố tôi.

Thấy tôi không lên tiếng, bố tôi lại dịu giọng hơn,

“Vãn Vãn, bố biết rằng con vẫn còn buồn về những chuyện đã xảy ra trước đây. Thực ra lúc đó bố cũng rất tức giận, bởi vì trong lòng bố, con là con gái lớn của bố, chúng ta đã sống với nhau hơn 20 năm, con là người thân thiết nhất với bố mẹ. Sự thờ ơ của con khi đó chỉ khiến mẹ con cảm thấy ớn lạnh mà thôi... Sau này, chính là dì Trang của con đã nói cho ta biết, kỳ thật con cũng là chạy về cứu ta, ta biết ta đã trách lầm con rồi."

Nói xong, ông ta nắm tay ta, hai mắt đỏ hoe.

"Bố biết những năm qua bố đã nợ hai mẹ con con rất nhiều, sau này bố sẽ bù đắp cho con nhiều hơn, cùng với phần của mẹ con, được không con?"

Bố tôi còn nói nhiều hơn nữa.

Đúng như mong đợi ở cha ruột của mình, ông ấy biết cách nói những điều khiến tôi cảm động nhất.

Tôi nhìn ông ta với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.

"Con hiểu rồi mà, bố đừng lo lắng quá."

Tôi nắm tay bố và nhẹ nhàng hứa.

...

Khi bố tôi rời đi, ông ta liên tục yêu cầu tôi chuyển về nhà mới, tôi gật đầu đồng ý,

"Được rồi, con sẽ chuyển về sau khi thu dọn đồ đạc vào nhà hai ngày tới."

Bố tôi ra về trong sự nhẹ nhõm.

Đóng cửa lại.

Tôi vô cảm lau nước mắt và gọi điện.

"Thư ký Trần, hãy dốc hết sức cho cuộc đấu thầu tuần sau, cố gắng giành chiến thắng."

Trước tấm gương dài, tôi nhìn mặt mình trong gương.

Cảm xúc trong mắt bố tôi biến mất ngay khi ông ta đóng cửa lại.

Thật ra, đôi khi tôi cũng tự hỏi, tại sao mẹ tôi, một người thông minh như vậy, lại hết lòng vì bố tôi đến vậy?

Bộ não tình yêu của ông ta thật cặn bã và ngu ngốc.

Ông ta thực sự tin rằng tôi sẽ từ bỏ cuộc đấu thầu này vì cuộc tấn công tình cảm kéo dài hơn một giờ của ông ta sao?

Ở tuổi này, bố tôi thực sự rất ngây thơ đấy.

19.

Một tuần sau, bố tôi hầu như chỉ gọi điện thoại làm phiền tôi thôi.

Còn tôi, tôi vừa trúng thầu, đang bận rất nhiều việc, làm sao có tâm trạng để ý đến bố, người vừa bị tôi đùa giờn trong tay.

Việc thất bại trong cuộc đấu thầu này là một đòn giáng mạnh vào Thần Tinh và gây ra nhiều tổn thất lớn.

Trang Văn Huy và bố tôi bị trầm cảm một thời gian.

Tôi ngồi trên ghế và nhìn xuống cửa sổ kính từ trên cao.

Nếu không có chuyện gì khác, Trang Văn Huy sẽ mang theo đứa con gái bé bỏng của mình để gây rắc rối lần nữa.

Tuy nhiên, điều làm tôi ngạc nhiên là——

Sau hai ngày, mọi thứ vẫn yên tĩnh.

Bố tôi không bao giờ gọi cho tôi nữa, Trang Văn Huy cũng không bao giờ gọi cho tôi.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn và ngu ngốc của Trang Văn Huy.

Bà takhông đến gặp tôi, nhưng vào ngày thứ ba sau khi đấu thầu, tôi đang đi xuống cầu thang của công ty thì có ai đó ném một vật từ trên trời xuống, một chậu hoa nặng rơi xuống ngay trước mặt tôi.

Những mảnh vụn bay và đất đã cắt vào bắp chân tôi một cách nghiêm trọng.

Tôi ổn, nhưng tôi cũng sợ hãi.

Nhân viên quản lý tòa nhà thương mại này rất nghiêm ngặt, và việc ném đồ vật từ trên cao xuống chưa từng xảy ra trước đây.

Hơn nữa, đó lại là ngay sau khi tôi đấu giá xong chứ.

Đây không phải là một tai nạn, nhiều khả năng là một vụ gi ế t người.

Mặc dù vậy, tôi vẫn có chút nghi ngờ về việc ai lại có thể g i ế t người theo cách ngu ngốc như vậy chứ.

Tôi tưởng đã gọi cảnh sát nhưng vì không có thương vong nên cảnh sát chỉ tiến hành lục soát từng tầng mang tính chất tượng trưng,

cuối cùng không tìm ra hung thủ nên họ đành bỏ cuộc.

Nhưng tôi cũng không chịu bỏ cuộc.

Bởi vì một số nhân viên công ty báo cáo rằng vào buổi chiều, có người đã nhìn thấy Trang Văn Huy cải trang vào tòa nhà của công ty chúng tôi.

Viễn Dương và Thần Tinh là đối thủ nổi tiếng của nhau, Trang Văn Huy lại là ông chủ của Thần Tinh nên một số nhân viên trong công ty chúng tôi cũng biết rõ bà ta.

Nhưng thật trùng hợp, hệ thống giám sát trong tòa nhà của chúng tôi đã bị hỏng trong hai ngày qua.

Nhưng tôi vẫn tìm thấy đủ bằng chứng thông qua các phương tiện khác.

Sau khi sao chép bằng chứng vào ổ USB, tôi gọi cho Trang Văn Huy trước khi đến đồn cảnh sát.

"Dì Trang, ngày đó dì không gi ế t tôi chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?"

Trang Văn Huy im lặng một lúc rồi phủ nhận: "Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."

Tôi cười khúc khích.

"Không cần giả vờ, tôi đã tìm được bằng chứng. Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát nhé."

Sau đó, tôi cúp điện thoại.

Tôi vừa nhờ thư ký Trần mua cho tôi một tách cà phê trước khi tôi đến đó, uống xong cà phê và chuẩn bị ra ngoài, tôi tình cờ gặp bố tôi.

Trong hành lang vắng vẻ, ông ta chạy tới, người đầy bụi và thở hổn hển.

"Vãn Vãn."

Ông ta bước nhanh về phía tôi, cau mày, "Dì Trang của con thực sự đã làm điều đó à?"

"Đúng vậy."

Tôi siết chặt chiếc USB trong tay: "Là bà ta... Bố ơi, người phụ nữ mà bố cưới thật là độc ác. Nếu ngày đó tệ hơn nữa, đầu con có thể đã b ê b ết m á u rồi!"

Chậu hoa bị đánh giá là sẽ rơi vỡ nặng nề đến mức nào, nếu nó đập vào đầu tôi, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội sống sót.

Đó thực sự là một cuộc dạo chơi trước cổng địa ngục.

Bố tôi có vẻ sốc, "Làm sao có thể được..."

Vừa nói, ông vừa lấy ổ USB từ tay tôi, "Dù thế nào đi nữa, bà ấy sẽ không bao giờ gi ế t con đâu. Bố không tin. Để bố xem trước đã.'

Tôi chưa kịp phản ứng thì ổ USB đã bị ông ta lấy đi.

Đột nhiên.

Ổ USB bị ném mạnh xuống đất, sau đó là bố tôi dùng hết sức dẫm lên nó.

Ổ USB bị hỏng.

Giống như trái tim tôi vậy.

"Bố!"

Tôi chạy tới ngăn cản, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, "Bên trong có bằng chứng cho thấy Trang Văn Huy đã đẩy chậu hoa xuống định g i ế t con. Đừng dẫm nữa."

Nhưng khi tôi nói điều này, ông ta càng dẫm mạnh hơn.

Ổ USB đã bị ông ta đập nát.

Tôi giữ chặt lấy cổ tay ông ta,

"Bố, bố biết là Trang Văn Huy muốn hại con, nhưng bố sợ con đưa bà tavào tù nên đến tiêu hủy chứng cứ, phải không bố?..."

Bằng chứng đã bị tiêu hủy, bố tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó ông ta ngước lên nhìn tôi, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng hơn rồi.

"Vãn Vãn, cô bị như vậy thật sự khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm hơm. Lần trước người làm cha như ta đến cầu xin cô, cô trực tiếp nói là đồng ý, nhưng sau đó lại quay lưng, trực tiếp cướp lấy giá thầu của Thần Tinh!"

"Cô có coi tôi là bố của cô hay không đây?"

"Đừng nói sang chuyện khác nữa!"

Tôi vô cùng xúc động và hét lên với ông ta,

"Vậy là tất cả các người đều biết, ông biết chậu hoa do Trang Văn Huy đẩy, biết bà ta cố ý s á t hại tôi, ông biết tất cả, nhưng ông vẫn chọn thiên vị bà ta..."

Bố tôi hừ lạnh.

"Ừ, ta biết điều đó đấy thì sao chứ. Bây giờ chả phải cô không làm sao hay sao? Thêm một điều còn tệ hơn bớt một điều. Nếu cô vẫn muốn thừa nhận tôi là cha của cô thì hãy im lặng đi."

Ông ta cúi xuống nhặt nó chiếc ổ USB bị hỏng trên mặt đất, nhìn nó rồi ném vào thùng rác.

Tôi lặng lẽ nhìn ông ta, "Nếu tôi không im lặng thì sao nhỉ?"

"Chứng cớ đã không còn, đừng gây rắc rối nữa."

Tôi cười khúc khích và chỉ lêи đỉиɦ đầu mình.

"Bố, để tôi kể cho bố hai bí mật nhé."

"Bí mật đầu tiên là camera giám sát trên đầu con đã được sửa chữa. Những gì bố vừa nói đều đã được ghi lại nguyên vẹn."

" Thứ hai——"

"Thật ra tôi cũng chưa tìm được bằng chứng xác thực nào cả. Cảm ơn bố đã cung cấp cho tôi bằng chứng thuyết phục như vậy."

Sau đó, tôi vỗ tay và hai vệ sĩ từ góc phía sau tôi bước ra, một người đi điều chỉnh camera giám sát, một người khác đứng sau lưng tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Ông ta già thật rồi.

Ông ta không còn tinh thần chiến đấu của tuổi trẻ nữa, dường như bản thân cũng đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống vậy.

Sau khi đắm mình trong tình yêu của Trang Văn Huy trong nhiều năm như vậy, phản ứng của ông ta dường như chậm hơn rất nhiều.

Mãi đến một lúc sau, bố tôi mới tỉnh táo trở lại sau khi bị lừa một lần nữa, mắng tôi.

Vẫn là những lời sáo rỗng đó.

Bố tôi gọi tôi là kẻ kiêu ngạo và cũng gọi tôi là một kẻ vô tâm.

Nhưng lần này, ông ta còn gọi tôi là c on k h ố n, nói rằng người phụ nữ mưu mô như tôi chắc chắn không phải là con gái ruột của ông ta.

Ông ta nói.

Chắc chắn là mẹ tôi đã lăng nhăng bên ngoài mới có được tôi, bà đã uổng công cho ông ta làm cha tôi bao nhiêu năm.

Ông ta nói.

Với gen tốt của mình, đứa con gái mà ông ta sinh ra chắc chắn sẽ hiền lành và hiểu chuyện như Tô Nhan chứ không phải một kẻ kh ố n nạn vô tâm như tôi.

"Ông mắng đủ chưa?"

Tôi lặng lẽ nghe ông ta mắng, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi.

Đối diện tôi, bố vừa mắng tôi vừa thở hổn hển, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận và ghê tởm.

“Đã mắng đủ thì đi đi, quay lại chuẩn bị đồng phục tù cho Trang Văn Huy nhé.”

“Và.”

“Ông nói đúng, chúng ta thực sự không có gì để nói với nhau, từ nay chúng ta hãy cắt đứt quan hệ giữa cha và con gái đi, dù ông có c h ế t hay tôi sống như nào cũng không liên quan gì đến nhau cả.”

Bố tôi tức giận nói rằng ông căm hận tôi, coi đứa con gái như tôi đã c h ế t.

Nói xong.

Ông ta quay người bỏ đi.

Khi đi đến cuối hành lang, ông ta đột nhiên dừng lại và cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Hoặc là tôi ch ế t hoặc cô sống? Dù sao thì người ch ế t cũng là tôi phải không?"

Tôi mỉm cười quay người bước vào văn phòng.

Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cắt đứt mọi thứ với thế giới bên ngoài.

20

Tôi đã tống Trang Văn Huy vào tù như tôi mong muốn.

Thật không may, bà ta chỉ bị kết án ba năm.

Cố ý ném đồ vật từ trên cao mà không gây thương tích sẽ bị xử lý về tội gây nguy hiểm cho an toàn xã hội và bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm.

Những gì tôi nói khi cắt đứt quan hệ với bố tôi có một nửa là sự thật -

Tôi không biết là vì tức giận hay vì lý do gì khác, nhưng một tháng sau khi Trang Văn Huy bị vào tù, bố tôi đột nhiên đã vào bệnh viện.

Tôi nghe nói chuyện này có hơi nghiêm trọng.

Tôi không biết nguyên nhân cụ thể.

Bởi vì——

Tôi đã không đi thăm một lần nào.

Tôi đã nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau cho đến khi c h ế t nên tôi phải giữ lời hứa chứ.

Tôi sống chung với Cận Tự và Tô Mộc dưới một mái nhà, hòa hợp đến lạ lùng.

Cận Tự cũng đang nghiêm túc điều trị bệnh của mình.

Ngày nào cũng có người giao đồ ăn đến nhà, nhưng Tô Mộc không tin tưởng người khác nấu ăn nên tự phát lo liệu ba bữa ăn cho chúng tôi mỗi ngày.

Tô Mộc nấu ăn rất ngon.

Chỉ trong hai tháng, Cận Tự và tôi đã trưởng thành hơn một chút.

Điều hiếm hơn nữa là Cận Tự và Tô Mộc có mối quan hệ khá tốt.

Tô Mộc hiền lành.

Ngay cả khi Cận Tự thỉnh thoảng sẽ mất bình tĩnh, anh ấy cũng sẽ không quá để ý về điều đó, sau khi cười một lúc, anh ấy sẽ pha một cốc nước mật ong cho Cận Tự.

Tính khí của Cận Tự đã được Tô Mộc xoa dịu phần nào.

Theo lời của Cận Tự-

Thì như là đấm vào bông vậy.

Vẫn là bông bọc mật ong, khiến người ta bớt giận hơn.

Bà Cận đã gọi điện rất nhiều lần cho Cận Tự trong suốt khoảng thời gian này.

Tôi thậm chí còn đến gặp bà ấy một lần, cùng với cô gái lần trước ở bên cạnh bà ấy.

Tuy nhiên, hai người chưa kịp bước vào đã bị Cận Tự đá ra ngoài, anh ấy đang lười biếng dựa vào cửa, lại vô tình chặn đường vào.

"Quay về đi, mẹ biết tính tình của tôi mà."

"Từ lúc mẹ làm những chuyện đó với Tô Vãn, mẹ nên biết rằng tôi sẽ không quay lại nữa."

Từ trước đến này, bàn Cận luôn kiêu hãnh, lúc này đôi mắt của bà Cận độc đoán đã đỏ hoe.

"Cận Tự, con thực sự muốn bỏ mẹ và bố để lấy một người phụ nữ phải không?"

Cận Tự ngoáy ngoáy lỗ tai anh, "Không phải mẹ vẫn còn có anh trai của tôi sao? Anh ấy là của mẹ mà. Sự đào tạo xuất sắc hoàn toàn có thể đáp ứng mọi yêu cầu của mẹ mà."

"Và——"

Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn một chút.

"Đừng thay đổi ý định của tôi. Không phải là tôi bỏ rơi mẹ vì Tô Vãn mà là mẹ đã phớt lờ sự tồn tại của đứa con trai là tôi khi hạ thủ Tô Vãn. Mẹ chỉ coi tôi như đồ chơi của mẹ mà thôi. Mọi thứ của tôi đều phải nghe theo lời mẹ nói. Bất cứ khi nào tôi bị ám ảnh bởi một thứ gì đó, mẹ sẽ cố gắng hết sức để phá hủy nó."

"Đồ vật cũng vậy, con người cũng vậy."

Nói xong, anh ấy liếc nhìn cô gái phía sau mẹ tôi và lẩm bẩm, cau mày đi về phía trước.

"Lần trước tôi còn tưởng rằng cô bị mẹ tôi ép tới đây, nhưng lần này cô lại tự tới đây, thật sự phải nói những lời tổn thương vào mặt mới cô thì cô mới hiểu ra được hay sao?"

" Mẹ của tôi thích ai thì cũng vô dụng thôi, không ai có thể quyết định cuộc hôn nhân của tôi cả."

"Về đi, nếu cô thực sự thích gia đình tôi đến như vậy, hoặc nghĩ rằng gia đình tôi có phong thủy tốt, cô có thể đến gặp bố tôi, miễn là cô không ngại thân phận mẹ kế."

Lời vừa dứt.

Cận Tự đã đóng sầm cửa lại.

Ngoài cửa chỉ có hai người nhìn nhau.

Vốn tưởng rằng với tính tình của Cận phu nhân, bà ấy sẽ ch ử i rủa ba trăm vòng trước khi rời đi, nhưng điều kỳ lạ là-

Ngoài cửa yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.

Sau khi đóng cửa lại, Cận Tự bước đến gần tôi, tựa cằm vào vai tôi, xoa xoa tôi như một con chó lớn.

“Vừa rồi anh đã cư xử thế nào?”

Tôi giữ im lặng.

Cận Tự xoa vai, buộc tôi phải khen ngợi anh ấy.

Cuối cùng anh ấy cũng không chịu dừng tay, tôi đã bị anh ấy chọc cười.

Anh ấy ngẩng đầu.

Nhưng anh lại nhìn thấy Tô Mộc đang đứng ở cửa ban công.

Tô Mộc đang mang hai bộ quần áo đã được phơi khô trên ban công vào buổi sáng và đang nhìn Cận Tự và tôi.

Thấy tôi nhìn sang, Tô Mộc mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Bộ quần áo này còn chưa khô đâu,” rồi quay người ra ban công.

Anh ấy cũng thuận tiện đóng cửa lại.