Vi Nhĩ Chiết Yêu

Chương 3

11.

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra một cách có trật tự.

Trong khi các vị khách có mặt đang mời bạn nhảy của mình, Tô Nhan lại xuất hiện trước mặt tôi một cách đầy ám ảnh.

Bên cạnh cô ta có một người đàn ông mặc vest, đi giày da, nhìn qua thì mới ngoài hai mươi, khuôn mặt khá đẹp, nhưng dáng người lại có chút không ổn.

“Chị, bạn nhảy của chị đâu rồi?”

Tô Nhan, người mới bị tôi chọc giận nửa tiếng trước, đã thiếu kiên nhẫn và chủ động nói chuyện với tôi.

Cô giả vờ nhìn quanh, "À, không có ai mời chị đúng không?"

"Chị đừng có thất vọng nhé, em giúp chị chọn một mấy người nhé?"

Từ đầu đến cuối, tôi không nói gì mà nhìn cô ta đang tự biên tự diễn ở bên kia.

Tô Nhan ngay lập tức gọi vài chàng trai tới đây.

"Chị ơi, sao chị không chọn một ai trong số đó làm bạn nhảy của mình đi."

Tô Nhan vừa nói xong, các chàng trai lắc đầu chán ghét, "Không, tôi cũng không muốn ăn cỏ già tê răng."

"Đúng vậy, Tô Nhan, cho dù chúng tôi không tìm được bạn nhảy để nhảy, em cũng không thể mang đến cho chúng tôi một bà cô già như thế này chứ."

Người cuối cùng diễn thậm chí còn hay hơn nữa, anh ta nắm chặt tay, phẫn nộ nhìn Tô Nhan nói: "Đúng vậy đó, em làm vậy không phải là xúc phạm chúng tôi hay sao?"

Tôi nhìn mà buồn cười quá.

Tô Nhan làm tôi thất vọng quá mất.

Không ngờ cô ta lại chỉ sử dụng những phương pháp trẻ con như vậy.

Thấy vở kịch bên kia sắp kết thúc, tôi châm một điếu thuốc, thản nhiên mỉm cười,

“Đừng tranh cãi nữa, các người đã kém sắc như vậy, có ném trước mặt tôi, tôi cũng không liếc nhìn mấy người nhiều hơn nữa đâu. Mà có nhìn thêm chút nữa thì coi như thị giác tôi cũng không dùng được nữa rồi."

Tôi quá lười để để ý thêm về những thủ đoạn nhỏ của Tô Nhan. Tuy nhiên, khi tôi vừa hút một điếu thuốc, một giọng nói vang lên từ phía sau vang lên:

" Mấy người đang đùa giỡn tôi đúng không? Lão tử thậm chí không mời được bạn nhảy của mình, trong khi đó mấy người lại đến đây để chọc tức cô ấy ư?”

Giọng nói này rất quen thuộc.

Tôi không cần nhìn lại mà biết ngay đó là Cận Tự.

Tại sao anh ấy lại đến đây chứ?

Ngoại trừ cảm giác căng thẳng theo bản năng trong cơ thể, tôi nhanh chóng tỉnh táo và tiếp tục hút thuốc một cách bình tĩnh.

Nhưng.

Sau vài giây, người đàn ông bước tới chỗ tôi và giật điếu thuốc từ ngón tay tôi.

"Con gái nên bớt hút thuốc một chút, không tốt cho sức khỏe của em chút nào."

Cận Tự hạ giọng, nhẹ giọng nói với tôi.

Sau đó, đi ế u th u ố c vừa mới được châm đã nằm trong tay của Cận Tự.

Anh ấy giơ tay lên, đặt lên vai tôi, lạnh lùng nhìn những người đối diện, "Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên hãy c ú t ra khỏi đây ngay."

... Những người đang đối diện với chúng tôi nhanh chóng chạy mất.

Sự xuất hiện của Cận Tự khiến cả sảnh tiệc im lặng.

Không lâu sau, cha tôi xuất hiện cùng vợ và con gái của ông ta, chào đón Cận Tự bằng những lời xu nịnh quen thuộc.

Tôi có thể thấy ông ta đang rất là vui vẻ.

Có người nhà họ Cận đến dự tiệc sinh nhật của vợ cũng đủ để ông ta khoe khoang suốt một tháng trời rồi.

Cận Tự nhìn mặt tôi và miễn cưỡng gật đầu với bố tôi.

Sau khi tiễn bố tôi đi, Cận Tự buông tay tôi ra ra, cắn môi, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói.

“Hôm đó anh đã không kiểm soát được, anh xin lỗi.”

“Mấy ngày nay, anh đã ghé thăm các cửa hàng nội thất khắp thành phố và mua những món đồ giống hệt như kiểu mà anh đã đ ậ p v ỡ hôm bữa. Chiều nay anh nhờ người gửi đến nhà em nhé?"

Anh ấy lặng lẽ nhìn vẻ mặt của tôi, vẻ mặt thận trọng khác hẳn những gì mà thiếu gia nhà họ Cận đã từng làm đảo lộn cả thành phố.

Tôi cảm thấy hơi chua xót.

Sau một hồi im lặng, tôi vẫn gật đầu, "Được rồi, cảm ơn anh."

Cận Tự thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Cận Tựkhông vào sàn nhảy, bố tôi lập tức hủy bỏ buổi khiêu vũ.

Vốn dĩ tôi đang ở một nơi vắng vẻ, nhưng sau khi Cận Tự đến, mọi người dồn hết sức lại gần đây, tôi cảm thấy hơi khó chịu nên vỗ vai anh ấy thì thầm vài câu.

“Đến cũng đến rồi, anh có muốn xem một vở kịch không?”

Cận Tự luôn hiểu ý của tôi.

Chỉ trong một giây, anh đã phản ứng lại, cong môi mỉm cười.

"Được rồi, gần đây tôi hơi cáu kỉnh khi đi mua sắm ở cửa hàng nội thất."

Nói xong, anh ta dập thuốc và nói lớn:

"Hôm nay là sinh nhật của phu nhân nhà họ tôi, tôi cùng Vãn Vãn tối nay có nên tặng cho bà ấy một món quà lớn hay không đây mọi người?"

Ngay khi Cận Tự mở miệng, phòng tiệc trở nên im lặng.

Bố tôi vui mừng khôn xiết, cảm ơn tôi với vẻ mặt đầy tâng bốc.

Trang Văn Huy trên mặt nở nụ cười, nhưng có lẽ trong lòng đang oán hận vì sao người đứng cạnh Cận Tự không phải là con gái cưng của bà ta.

Sau vài giây im lặng, một đoạn video đột nhiên được phát trên màn hình lớn.

Đó là lỗi của bố tôi, vì ông ta nhất quyết muốn dựng màn hình lớn để mọi người có thể xem ảnh của ông ta và Trang Văn Huy.

Họ tình cờ tạo cơ hội cho tôi đấy.

Tôi đã chuẩn bị video này nửa tháng trước rồi, tất cả đều là tư liệu '' rất quý giá".

Trong tuyển tập các video này có những bức ảnh không đứng đắn của bố tôi và Trang Văn Huy khi họ lén lút nɠɵạı ŧìиɧ với nhau, cũng như video bố tôi cùng mẹ đi ăn ở trung tâm mua sắm, sau đó đi đến ông ta đi đến một khách sạn, vào phòng tắm cùng trút hết cảm xúc với Trang Văn Huy.

Những lời thân mật được ghi âm nhiều không đếm xuể -

Bố tôi: "Chi có em là..., anh thích lắm."

Trang Văn Huy: "Vậy anh hãy cho em một danh phận nhé"

...

Bố tôi: "Con hổ cái nhà đó sắp ch ế t rồi. Em hãy đợi một chút, nó c h ế t rồi anh sẽ cưới em ngay, ngoan nhé bé cưng."

Bố tôi: "Cầm lấy đi, cảm ơn vì em đã chăm sóc cho anh suốt mấy năm nay. Trở thành tình nhân của anh hơn chục năm nay, cảm ơn em vì đã cực khổ như vậy, Văn Huy à."

Trang Văn Huy: " Nói thật, có đôi lúc em nghĩ rằng, không danh không phận có khi làm chúng ta trở nên thắm thiết hơn, yêu đương giống vụиɠ ŧяộʍ như này, tựa hồ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó nha."

……

Chà.

Tôi quay lại nhìn Cận Tự, người đang hơi sửng sốt, lặng lẽ chớp mắt: "Thế nào rồi, anh thấy có đủ thú vị không?"

12

Cận Tự chớp mắt với tôi

Một ngón tay cái im lặng được giơ lên.

Sau cú sốc ngắn ngủi, bố tôi và Trang Văn Huy mới phản ứng lại.

Bố tôi vội vàng chạy tới điều khiển màn hình, trong khi Trang Văn Huy hét lên: "Mau!Tắt nó đi nhanh!"

Tôi nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ nếm vị cay lan xuống cổ họng.

Thật là một màn trình diễn hay đấy.

Đã là một buổi diễn hay thì sao có thể kết thúc nhanh như vậy được, họ cũng không thể tắt được nó đâu.

Mặc dù bố tôi và Trang Văn Huy đang phát điên và lo lắng nhưng các video và đoạn ghi hình trên màn hình vẫn đang tiếp tục được phát lên.

Bố tôi túm lấy người phục vụ và giận dữ chửi bới, nhưng cậu bé tội nghiệp đó cũng không biết tại sao máy lại đột nhiên “mất kiểm soát”.

Trò hề này sẽ không kết thúc cho đến khi các video được phát xong.

Người bố thân yêu của tôi trong lúc hoảng loạn đã quên mất rằng ông ta chỉ cần rút nguồn điện ra là được rồi mà.

Buổi phát sóng đã kết thúc rồi.

Bố tôi và Trang Văn Huy rõ ràng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trang Văn Huy vẻ mặt giận dữ, bà ta xông lên muốn tìm tôi nhưng cha tôi đã ngăn bà ta lại.

Ông ta đang cố bảo vệ tôi à?

Tất nhiên là không rồi.

Ông ta đang sợ vì Cận Tự đang ở bên cạnh tôi thôi.

Tuy nhiên, Cận Tự cũng là người thích xem náo nhiệt, nên anh cũng không chê sự hỗn loạn của bữa tiệc này.

Anh ấy đứng cạnh tôi với ly rượu trên tay, nhìn xung quanh, nhướng mày và mỉm cười.

"Bà Trang, bà có hài lòng với món quà sinh nhật mà tôi và vãn Vãn đã tặng bà không?"

Trang Văn Huy tức giận đến không nói nên lời.

Thấy sắc mặt của bà ta tái nhợt, người đàn ông si tình là bố tôi không thể chịu đựng được nữa nên kéo bà ta ra sau lưng, trầm giọng nói:

“Cận thiếu gia, chúng tôi rất biết ơn vì anh có thể đến dự tiệc sinh nhật của vợ tôi. Thật vinh dự, nhưng công khai đăng những đoạn video sai sự thật này thì có hơi quá đáng đúng không?"

Mặc dù rất tức giận nhưng bố tôi không dám nổi cáu, vẫn dùng kính ngữ trong lời nói của mình.

Cận Tự dỏng tai hỏi: "Vợ ông? Tôi nghe không nhầm chứ? Ý ông là cô tình nhân đang ở bên cạnh ông à?"

Khi nói đến từ "tình nhân", sắc mặt của Trang Văn Huy có chút tái nhợt hơn.

Cận Tự hạ quyết định muốn trở thành chỗ dựa cho tôi làm càn, không chút lưu tình, mỗi câu nói đều như muốn tát vào thẳng vào mặt Trang Văn Huy vậy.

Mọi người xì xào rất nhiều xung quanh bọn họ.

Cho đến khi Cận Tự lên tiếng.

Anh ấy đang chuẩn bị đưa tôi rời khỏi đây, nhưng vừa mở miệng, đám người liền im bặt, tiếng lẩm bẩm của Tô Nhan cách đó không xa không kịp ngăn cản lại, dường như đặc biệt phát ra trong bữa tiệc nhất thời im lặng này.

Cô ta nói hai từ.

“Liếʍ cẩu.”

Đây rõ ràng là đang nói về Cận Tự, cả phòng tiệc đột nhiên im lặng trong giây lát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan lập tức tái nhợt.

Côn nàng tội nghiệp này chắc cũng không ngờ rằng mọi người chỉ tình cờ im lặng trong khi cô ta đang nhỏ giọng phàn nàn.

"Cận thiếu gia..."

Tô Nhan vội vàng nói, giọng run rẩy đến khó tin.

"Em không nói gì về anh đâu, ý em chỉ là..."

Cô ta không thể nói gì nữa cả.

Cận Tự nhìn chằm chằm vào Tô Nhan trong hai giây, sau đó ngẩng đầu uống rượu trong ly, ly rượu rỗng vô tình đập vào chân Tô Nhan.

Rắc lên một tiếng, ly rượu v ỡ tung, các mảnh vỡ rơi xuống bắp chân Tô Nhan, để lại những vệt m á u.

Phía bên này, Cận Tự đang mỉm cười.

"Đúng vậy," anh nhìn xung quanh và bình tĩnh nói, "Tôi là liếʍ cẩu của Tô vãn đấy, vì vậy những kẻ muốn bắt nạt cô ấy nên cân nhắc xem liệu họ có thể chịu được sự trả thù của tôi hay không."

Nói xong, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, xoay người và mang tôi đi.

Cho đến khi tôi bước ra khỏi cửa sảnh tiệc, phía sau vẫn là một mảnh im lặng.

13

Cận Tự luôn có ý thức lễ phép, vừa đi ra ngoài liền đột nhiên buông tay.

Anh ấy quay lại nhìn tôi và nhẹ nhàng hỏi: "Anh đưa em về nhà nhé?"

"Ừ."

Cận Tự thở dài nhẹ nhõm, "Vậy anh sẽ kêu tài xế mang đồ đạc về nhà cho em."

"Cũng được."

Cận Tự đã tự mình lái xe.

Khi thắt dây an toàn, anh ấy hành động rất chậm sau đó, quay lại nhìn tôi.

"Tô Vãn, có phải mẹ anh đã đến gặp em một tháng trước phải không?"

Tôi sững sờ trong hai giây.

"Ừ."

"Bà ấy dùng Tô Mộc để dọa em chia tay với anh đúng không?"

"Ừ."

Cận Tự im lặng một lúc lâu.

Khi anh ấy lên tiếng lần nữa, thiếu gia nhà họ Cận vừa rồi hống hách như vậy liền run giọng nói.

“Vậy là em không muốn anh nữa có phải là vì Tô Mộc hả?”

“Mẹ anh đã bắt cóc anh ấy, em có thể đến nói với anh mà, anh có thể giúp em cứu anh ấy, anh có thể đập nát chỗ đó cho em mà, nhưng tại sao em lại muốn chia tay với anh chứ?”

Tôi im lặng không nói gì.

Cận Tự không khởi động xe mà lặng lẽ nhìn tôi.

Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu và nói: "Tô Vãn, nhìn anh đi em."

Tôi quay lại nhìn anh ấy.

Không hề giận dữ hay la hét, Cận Tự chỉ lặng lẽ nhìn tôi mà thôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng chúng tôi đang quay lại với những ngày chúng tôi còn bên nhau.

Nhưng tôi chợt tỉnh lại.

Cận Tự đã lên tiếng rồi, anh ấy hỏi tôi: "Em chia tay anh có phải vì bệnh của anh phải không em?"

Anh ấy hỏi tôi mang chút nhẹ nhàng, trong giọng nói còn có chút cầu xin.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy.

Cuối cùng tôi đã nói sự thật.

"Ừ."

Cận Tự bình thường chỉ cáu kỉnh và hống hách, không khác gì người thường, nhưng mấy lần anh ấy ốm đều là do tôi.

Vì tôi bị tổn thương, vì tôi bị người khác hãm hại.

Tóm lại, những thứ có thể khiến anh ấy trở nên bạo lực hơn về mặt cảm xúc, thậm chí suy sụp đều liên quan đến tôi, bác sĩ điều trị của Cận Tự từng nói riêng với tôi——

Tôi ở bên cạnh Cận Tự, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục như vậy, sẽ chỉ khiến tình trạng của anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi.

Bởi vì thiếu gia nhà họ Cận, người không quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời này, lại quan tâm quá nhiều đến tôi.

Có buồn cười không chứ?

Nhưng chính là như vậy đấy.

Sau một hồi im lặng, Cận Tự lại hỏi tôi.

"Thật ra là còn có nguyên nhân khác đúng không?"

Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi tiếp tục đoán: "Anh hiểu tính tình của mẹ anh mà. Có phải bà ấy đã làm khó em khi em đi cứu Tô Mộc vào ngày hôm đó đúng không?"

Tôi không nói gì cả.

Trên thực tế, nó không chỉ có làm khó đâu.

Hôm đó, bà ấy mang theo rất nhiều vệ sĩ đến, nhốt tôi trong một căn phòng ở một biệt thự hẻo lánh.

Tôi nghĩ mình khá là kín đào trong công việc nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của bà Cận.

Nếu ngày hôm đó cảnh sát không đến kịp——

Bà ấy muốn trực ti ế p h ủ y hoại tôi.

Không cần phải nói thêm về việc hủy hoại hoàn toàn cuộc đời một cô gái có ý nghĩa như thế nào đúng không.

Vậy.

Sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ suốt đêm và chia tay Cận Tự.

Không phải nhất thời bốc đồng.

Cũng không phải vì lời đe dọa của bà Cận.

Cũng không phải chỉ vì bệnh tình của Cận Tự.

Cũng bởi vì tất cả những gì tôi đã trải qua trong căn phòng tối ngày hôm đó.

Quỳ xuống, d ậ p đầu, ném rác rưởi vào người tôi...

Còn hơn thế nữa.

Trước khi bà Cận gả vào một gia đình giàu có, bà ta được biết đến là một cô bé với vô số thủ đoạn bẩn thỉu.

Hơn nữa, nếu cảnh sát đến muộn hơn, tôi chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của đám vệ sĩ đó.

Mặc dù sự ngây thơ của tôi vẫn còn đó, nhưng sự tủi nhục mà tôi đã trải qua...

Tôi không thể quên được.

Việc này tôi không có nói cho Cận Tự biết, sau một hồi hồi tưởng ngắn ngủi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

"Nếu một ngày nào đó tôi sẵn lòng nói chuyện, tôi sẽ nói cho anh biết lý do thực sự của việc chia tay này."

Giữa tôi và Cận Tự không có mâu thuẫn hay không phù hợp.

Nhưng những gì mẹ anh ấy đã làm với tôi ngày hôm đó.

Tôi không thể vượt qua được.

"Được rồi."

Một lúc lâu sau, Cận Tự vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh hiểu rồi. Chuyện còn lại cứ để cho thời gian và anh lo, em nhé."

Nói xong anh rút tay lại, đưa tay khởi động xe.

Không ai trong chúng tôi nói một lời trên đường đi.

Tôi biết tại sao vừa rồi anh ấy lại yêu cầu tôi nhìn anh ấy.

Anh ấy muốn xác nhận xem tôi có còn yêu anh ấy hay không.

Nhưng tôi chỉ nhìn thẳng vào anh ấy, ánh mắt tôi bộc lộ rằng tôi vẫn còn yêu anh.

Bạn không thể nào che giấu tình yêu của mình được.

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc giấu nó đi nữa mà.

Tôi không muốn giấu anh ấy bất cứ điều gì. Cuộc đời không phải là một trong những bộ phim thần tượng bi thảm, và một tình yêu đầy hiểu lầm không thể nào có kết cục đẹp được.

Tôi biết rằng mối quan hệ của tôi với Cận Tự không có gì sai trái và chúng tôi chia tay chỉ vì tôi không thể chấp nhận những lời xúc phạm mà tôi đã trải qua ngày hôm đó mà thôi.

Nếu một ngày nào đó tôi nghĩ thông suốt điều đó, tôi vẫn sẵn sàng ở bên anh ấy.

14

Đêm đó.

Gia đình tôi gần như tan vỡ.

Cả Trang Văn Huy và con gái bà ta đều khóc lóc ầm ĩ, cảm thấy bị đối xử nhục nhã trước mặt bố tôi, trong khi bố tôi liên tục mắng mỏ tôi.

Ông ta gọi tôi là sói mắt trắng, gọi tôi là đồ vô liêm sỉ, nói mấy năm nay được cho ăn uống tử tế nhưng kỳ thực lại nuôi dưỡng một kẻ phản bội trong nhà.

Tôi ngồi trên ghế im lặng lắng nghe, cảm thấy buồn cười vô cùng.

Tử tế ư?

Năm tôi 8 tuổi, khi mẹ tôi về nhà bố mẹ đẻ, ông ta đã đưa hai mẹ con Trang Văn Huy về nhà tôi.

Ông ta và Trang Văn Huy đã lên phòng trên lầu, trong khi Tô Nhan đang lấy đồ chơi của tôi ở tầng dưới.

Nửa giờ sau, hai người đi xuống lầu và tát tôi hai cái trước mặt Trang Văn Huy vì tôi và Tô Nhan đang trong giành đồ chơi.

Năm tôi 18 tuổi, trong lễ trưởng thành, bố tôi đã đưa Tô Nhan đến và nói cô ta là con gái của bạn ông ta.

Tại bữa tiệc này, Tô Nhan đã bí mật cặp kè với bạn trai đầu tiên của tôi, và khi tôi ném chiếc bánh vào mặt cô ta——

Bố tôi đã đẩy tôi vào chiếc bánh ngay tại bữa tiệc, chiếc váy công chúa tôi đang mặc dính đầy bánh kem.

Năm ngoái mẹ tôi qua đời.

Ông ta đã đưa Trang Văn Huy đến dự đám tang của mẹ tôi một cách lộng lẫy nhất.

Có lẽ ông ta luôn tưởng tôi không biết mẹ tôi đã t ự s á t trong tuyệt vọng vì mối tình của ông ta với Trang Văn Huy hay sao?

Đêm trước khi mẹ tôi t ự s á t chính là ngày sinh nhật của bà ấy.

Bố tôi đã đưa Trang Văn Huy về nhà ngay sau khi mẹ tôi uống thuốc ngủ để ngủ.

Ngay trong phòng ngủ của họ.

Nhưng ông ta không biết rằng chứng mất ngủ của mẹ tôi ngày càng trầm trọng, hai viên thuốc ngủ cũng không còn đủ để mẹ ngủ sâu nữa.

Ngày hôm sau, mẹ tôi bình tĩnh dậy, tắm rửa và bà còn làm bữa sáng cho tôi nữa.

Bà ấy ôm tôi khi tôi đi ra ngoài.

Nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, tôi cũng không nhận thấy điều gì bất thường ở bà ấy.

Vài giờ sau, tôi đãnhìn thấy x á c của bà ấy.

...

Tôi thoát ra khỏi ký ức đó, nụ cười của tôi trở nên cứng rắn hơn.

Bố tôi càng nói càng tức giận, đứng dậy đến mắng tôi và muốn ra tay.

Đáng tiếc——

Cái tát của ông ta còn không chạm đến một sợi tóc của tôi mà lại bị vệ sĩ đứng cạnh tát một cái, ông ta loạng choạng lùi lại vài bước, suýt ngã xuống đất..

Chà.

Đây là vệ sĩ của công ty chúng tôi, anh ấy chỉ có trách nhiệm bảo vệ tôi và không quan tâm đến đối phương là ai cả.

Lúc tôi tốn rất nhiều tiền để thuê anh ta, tôi nói với anh ta rằng anh ta chỉ cần bảo vệ sự an toàn của tôi mà thôi, nếu ai muốn đánh tôi thì anh ta sẽ đánh lại ngay.

Kể từ khi xảy ra sự việc với bà Cận, tôi đã tốn rất nhiều tiền để thuê hai vệ sĩ đấy.

Tôi không muốn trải qua cảm giác bị vũ nhục lần nào nữa.

Bố tôi có vẻ bị sốc.

Ông ta trừng mắt nhìn vệ sĩ trước mặt, sau đó tức giận nhìn tôi, tay run run vì tức giận, "Tô Vãn, cô dám để hắn đánh bố cô à?"

Tôi cười: "Đương nhiên rồi." Tôi dám đấy."

"Nếu bây giờ ông mang dao đến để g i ế t tôi, tôi sẽ dám để anh ta đ â m ông đấy."

"Sao bố không thử xem sao?"

15

"Điên, điên thật rồi!"

Người bố thân yêu của tôi có vẻ rất tức giận.

Ông ta lạnh lùng nhìn tôi, hai má sưng vù vì bị tát, trông ông ta như đang hoàn toàn thất vọng về tôi vậy.

"Tô Vãn, ra khỏi đây ngay, tôi sẽ giả vờ như không có đứa con gái nào như cô!"

Thật là một câu nói kinh điển.

Thật đáng tiếc.

Tôi không phải là một trong những bông sen trắng nhỏ nhắn mong manh đung đưa trong gió đâu.

Từ nhỏ tôi đã biết hiền lành chẳng có ích gì cả, mà hiểu chuyện sẽ ch ế t s ớ m hơn mà thôi.

Mẹ tôi tính tình vốn kiêu ngạo, nửa đời hiểu chuyện như vậy nhưng vẫn buộc phải t ự s á t, sau khi ch ế t bà ấy đã đem cơ hội cho hai mẹ con hồ ly tinh kia.

Tôi nhấp một ngụm trà ấm và mỉm cười.

"Bố, bố nhầm à? Đây là căn nhà do mẹ con để lại, con cũng có một phần. Muốn ra ngoài thì tình nhân và con gái ngoài giá thú của bố nên cút ra ngoài mới phải chứ."

"Con ngoài giá thú con. Tô Nhan?"

Sắc mặt của Trang Văn Huy trở nên xấu xí kể từ khi trở về từ bữa tiệc. Lúc này, bà ta không thể nhịn được nữa và phàn nàn với bố tôi với vẻ mặt đầy bất bình:

"Em không danh không phận ở bên anh nhiều năm như vậy, em chưa bao giờ phàn nàn một câu, giờ lại bị người ngoài đ â m vào "xương sống" như vậy, giờ cuối cùng chúng ta cũng đã kết hôn với nhau, vậy mà Nhan Nhan và em vẫn bị đứa con ngoan ngoãn của anh gọi là 'tình nhân' và 'con ngoài giá thú' như vậy à?"

Sau đó bà ta lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh hơn.

"Thật lòng mà nói, bây giờ em đã là vợ của bố cô đấy. Nhan Nhan không phải là con gái ngoài giá thú. Gia đình ba người của chúng ta bây giờ đã trở thành hợp pháp rồi đấy. Nhưng ngược lại là cô, một người đã đã lớn tuổi như vậy, vẫn không biết đường dọn ra ngoài, muốn để người ngoài chê cười hay sao?"

Lời bà ta nói khiến tôi muốn cười thật to đấy.

Đặt tách trà xuống, tôi ngước mắt nhìn bà ta,

"Nếu bà không có gì để nói thì hãy ngậm miệng lại đi. Tôi đang nói chuyện với bố tôi, không đến lượt cô tình nhân như cô xen mồm vào."

Bố tôi tức giận đến mức muốn m ắ ng ch ừ i tôi ngay lập tức, nhưng sau khi nhìn đám vệ sĩ chặn tôi như một bức tường nhỏ, cuối cùng ông ta cũng nuốt lời xuống.

Thấy cha tôi vẫn im lặng, Trang Văn Huy bối rối đứng dậy bỏ đi.

Bà ta là một người ít học, thủ đoạn lại kém, điều duy nhất bà ấy có vẻ nổi trội chính là kỹ năng chịu đựng.

Nếu không, bà ta cũng đã không đợi hơn mười năm để thượng vị ở cái tuổi như này.

Trước khi rời đi, Trang Văn Huy nháy mắt với Tô Nhan, hai người cùng nhau lên lầu.

Bố tôi tức giận đến mức đóng sầm cửa bỏ đi, bữa tiệc sinh nhật hôm nay khiến ông ta xấu hổ đến mức đi uống rượu ở đâu đó.

Tôi lên lầu, nhưng dừng lại khi đi ngang qua phòng Tô Mộc.

Cửa không đóng.

Tôi liếc nhìn vào phòng và thấy bộ vest trắng treo ở cửa.

Tô Mộcluôn mặc quần áo bình thường, vì lý do sức khỏe nên anh gần như không bao giờ tham dự bất kỳ dịp nào, tại sao hôm nay anh lại chuẩn bị một bộ vest vậy?

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, Tô Mộc vừa lúc từ phòng tắm đi ra, dùng khăn tắm trong tay lau đi mái tóc ướt của mình.

"Vãn Vãn."

Anh ấy mỉm cười và chào tôi.

Tôi chợt hiểu ra: "Anh có đi dự tiệc sinh nhật không?"

Tô Mộc gật đầu, "Hôm qua tôi tình cờ nghe được Tô Nhan nói rằng em không có bạn nhảy, muốn làm em xấu hổ trong bữa tiệc hôm nay."

Tôi cau mày nhớ lại, "Nhưng em không thấy anh mà."

Tô Mộc mỉm cười.

"Lúc anh định đến đó dự tiệc thì thấy Cận Tự đi rồi, tưởng em không cần nên cũng không quay lại."

Vừa nói vừa vuốt phẳng những nếp nhăn trên bộ vest trắng của mình.

"Để dành cho tiệc sinh nhật năm nay của em nhé."

Dừng lại vài giây, Tô Mộc lau tóc, lặng lẽ nhìn tôi hỏi:

"Vãn Vãn, năm nay tại bữa tiệc sinh nhật của em, với tư cách là anh trai của em, anh có thể mời em khiêu vũ được không?”

Câu hỏi này có chút buồn cười nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.

Chuyện nhỏ thôi, năm nay còn mấy tháng nữa mới đến sinh nhật của tôi mà.

Tô Mộc có vẻ rất vui khi nhận được sự đồng ý của tôi.

Tô Mộc hôm nay có vẻ hơi kỳ lạ đấy.