A Kiều

Chương 2

Nhưng hôm nay nếu muốn từ hôn với ta thì còn nói những lời quan tâm chua xót này làm gì, bộ dáng giả vờ thâm tình này là đang tính toán cái gì.

Ta cười lạnh một tiếng: "Ta đường đường là đích nữ phủ Quốc Công, cho dù từ hôn cũng phải giải thích rõ ràng nguyên do, Đào A Kiều ta không chấp nhận sự sỉ nhục không rõ ràng như vậy."

Tần Hoài Viễn dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Ta, yêu Nguyệt Nương."

"A Kiều, nàng rất tốt, nàng là một trong hai tài nữ trong kinh thành, ngay cả Bệ hạ cũng khen nàng có phong thái đích nữ của thế gia vọng tộc, nhưng A Kiều nàng gả cho ta chẳng qua là theo từ phủ Công tước đến phủ Hầu tước, cuộc sống trôi qua không có gì khác biệt, không hề có sức sống."

"Nhưng Nguyệt Nương thì khác, nàng ấy hiểu hoài bão trước sau như một của ta, nàng ấy luôn có rất nhiều ý tưởng mới mẻ trong đầu, mỗi một khắc ở bên nàng ấy đều tràn ngập cảm giác mới mẻ làm cho ta tràn đầy mong đợi vào ngày mai, ta luôn muốn mặt trời mọc sớm hơn để nhìn thấy nàng ấy sớm hơn."

"Nàng ấy không tuân thủ quy củ và không giống với quý nữ các nhà khác, nhưng chính sự độc đáo này mới là điều đáng quý nhất, ý ta đã quyết, đời này không phải nàng ấy thì không cưới."

Chiếc khăn tay ta đang nắm chặt rơi xuống đất.

Đây là khi đi du ngoạn Lật Sơn năm ấy ta làm mất chiếc khăn tay yêu thích nhất, Nguyệt Nương vì an ủi ta đã đích thân thêu nó cho ta. Trên khăn thêu tên của ta và nàng ấy, nàng ấy dựa vào vai ta cười: "A Kiều cười rộ lên mới đẹp, chỉ cần ngươi thích, sau này khăn hỉ khi ngươi thành thân với Thế tử, yếm của con ngươi, ta đều thêu cho ngươi có được không?"

Sao có thể là nàng ấy?

Ta không biết đã đứng trong viện bao lâu, mãi cho đến khi bông tuyết rơi xuống rơi xuống chóp mũi, một chút mát lạnh sau khi tuyết tan mới đánh thức ta.

Triệu ma ma che ô chạy tới, Tước Mai cũng theo sau bà cầm áo khoác da cáo khoác lên người ta: "Cô nương, tuyết rơi rồi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về phòng đi."

Lúc ta xoay người Tần Hoài Viễn đã gọi ta lại: "A Kiều, là ta có lỗi với nàng, chúng ta miễn cưỡng thành thân cũng sẽ không hạnh phúc. Nàng thu lại hôn thư, chúng ta mỗi người bình yên."

Người vừa rồi còn dặn dò ta coi chừng kẻo bị cảm lạnh, giờ phút này chỉ nhớ thương ta có đồng ý từ hôn hay không.

Quả nhiên, lời quan tâm ngoài miệng là rẻ mạt nhất.

Ta không để ý tới y, vào phòng sai Triệu ma ma ra tiền viện mời phụ thân.