A Kiều

Chương 1

"Ma ma, hắn quỳ ở bên ngoài bao lâu rồi?" Sau khi thức dậy sau giấc ngủ trưa, ta nhìn những bông tuyết rơi ngày càng nhiều ngoài cửa sổ và hỏi.

Triệu ma ma thở dài, trong lời nói mang theo oán giận: "Không lâu lắm, từ hôm qua đến giờ chỉ có mười lăm canh giờ mà thôi."

Người quỳ trong sân là người đã đính hôn với ta từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã hơn mười năm của ta, Thế tử của Cố Bắc Hầu, Tần Hoài Viễn.

Hôm qua ta cập kê, y là người tới sớm nhất.

Ta bước đến chỗ y với nụ cười đầy vẻ vui mừng, nhưng thứ ta nhìn thấy lại là hôn thư mà chúng ta đã ký kết ba năm trước.

"A Kiều, chúng ta hủy hôn ước đi." Nói rồi y chỉ vào chiếc hộp gỗ sơn đỏ mà gã sai vặt mang theo phía sau, "Những vật này nàng cũng hãy thu hồi về đi."

Trong hộp là quá khứ của chúng ta bao năm qua: chiếc khăn tay do chính tay ta thêu, bài thơ gửi gắm nỗi tương tư, bùa hộ mệnh mà ta đã dập đầu chín mươi chín bậc thang ở miếu Hộ Quốc để thỉnh, chiếc đai bảo vệ thắt lưng được khâu từng mũi từng mũi...

Khi đó mỗi lần y nhận được một món quà đều phải khoe khoang khắp nơi "là A Kiều tặng cho ta" một phen.

Nhưng bây giờ, y lại không cần bất cứ thứ gì.

Sự xuất hiện của Tần Hoài Viễn đã đánh tan cảnh tượng náo nhiệt vốn có trong nội viện, những người hầu tay ôm lụa đỏ, bưng chén rượu vàng lui về hậu viện, chỉ để lại ta và y đứng giữa sân.

"Sao lại hủy hôn ước?" Giọng nói của ta run run, ta có thể nghe được chính mình đang khóc nức nở.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta mất bình tĩnh.

Tần Hoài Viễn vẫn im lặng, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.

Ta nhìn theo tầm mắt của y và thấy, lúc sớm tinh mơ rõ ràng cảm thấy sắc trời sáng ngời, nhớ đến lúc ấy lòng ta tràn ngập niềm vui chờ đợi lễ cập kê của mình, hành lễ chọn ngày lành liền có thể thành hôn và có thể ở bên Hoàn Viễn cả ngày. Chỉ khi đó ta mới cảm thấy rằng ngay cả bầu trời âm u này cũng trở nên sáng hơn.

"Tuyết sắp rơi rồi." Sau khi nhìn hồi lâu, Tần Hoài Viễn đột nhiên mở miệng nói.

"Từ nhỏ nàng đã sợ lạnh lại thích náo nhiệt, luôn không nghe lời khuyên bảo, tuyết rơi nhất định phải chạy ra ngoài chơi, trở về bị cảm lạnh liền vùi bên cạnh lò sưởi không nhúc nhích cau mày sụt sịt như một kẻ đáng thương. Khi đó ta sẽ luôn nướng quýt cho nàng ăn, vừa ngọt vừa nóng, nàng sẽ cười sau khi ăn quýt."

"Sau này, vẫn nên chú ý nhiều một chút, chăm sóc tốt bản thân và ít ra ngoài khi trời có tuyết rơi."

Y vẫn dặn dò ta như thường ngày.