Sư Tôn Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 5: Hoài nghi biển ý thức của Tạ Dung có vấn đề

Lâm Minh Tư khẽ cau mày nhìn Tạ Dung một ngụm lại một ngụm đồ ăn hương vị ngọt ngào, Tạ Dung có luyện hóa tạp chất của mấy loại rau củ này trong cơ thể không?

Sau khi Tạ Dung ăn cơm xong liền bắt đầu nghỉ trưa, sau giờ nghỉ trưa tỉnh dậy lại tu luyện thêm một canh giờ, sau đó lại bắt đầu bận rộn với việc khác.

Dù còn nhiều thời gian, nhưng tình nguyện ra bên ngoài nói chuyện phiếm với tiên hạc chứ nhất quyết không tu luyện.

Tới tối Tạ Dung học pháp thuật thêm nửa canh giờ, hết nửa canh giờ, mặc kệ thuật pháp có học được hay không, liền lập tức thu lại ngọc giản leo lên giường ngủ.

Lâm Minh Tư "quan sát" cuộc sống thường ngày của Tạ Dung, hắn nghiến răng nghiến lợi không biết bao nhiêu lần, cũng không biết hít sâu bao nhiêu lần.

Chẳng trách vừa ra khỏi động phủ thường xuyên đυ.ng phải Tạ Dung, hắn cho rằng mình và Tạ Dung có duyên.

Hiện tại rốt cuộc biết nguyên nhân, quả nhiên là do Tạ Dung quá nhàn rỗi.

Ngày hôm sau thời điểm Tạ Dung vừa mở mắt ra thì thấy Lâm Minh Tư đang ngồi trước bàn, trước mặt bàn bày đủ loại ngọc giản tối qua hắn học.

"Đại sư huynh, tu vi của huynh củng cố sao rồi, đệ đi làm điểm tâm cho huynh nha."

Lâm Minh Tư biết bình thường Tạ Dung làm bữa sáng cũng phải mất nửa giờ, một cỗ linh lực bộc phát đánh vào Tạ Dung, đem Tạ Dung ngồi xuống bàn đối diện, giọng nói ôn hòa nhầm lẫn vào đâu được.

"Đệ đã là Trúc Cơ hậu kỳ, ta là Nguyên Anh sơ kỳ, hiển nhiên mỗi ngày không cần ăn cơm."

Lúc trước khi thấy Tạ Dung ăn cơm, hắn còn tưởng rằng Tạ Dung chỉ thỉnh thoảng ăn một chút, làm sao có thể nghĩ ra Tạ Dung sẽ lãng phí thời gian quý báu, ăn ba bữa một ngày giống như phàm nhân.

Hắn bằng mọi cách phải sửa thói quen xấu của Tạ Dung lại cho đúng.

Tạ Dung nghe vậy khẽ cắn răng, nghĩ thầm rằng: "Người là sắt cơm là đá mài, một bữa không ăn thì sẽ đói chết mất!"

Cuối cùng Tạ Dung vẫn không có đi làm cơm, mà lấy ra hai quả linh quả từ trong túi trữ vật đem ra làm bữa sáng.

Lâm Minh Tư thấy Tạ Dung một bên nghe hắn giảng điểm yếu của thổ thuật, một bên không quên đem thứ gì đó bỏ vào miệng.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy muốn từ bỏ thói quen ăn uống của Tạ Dung là vô cùng gian nan.

Lâm Minh Tư hướng dẫn Tạ Dung niệm pháp ấn cùng phối hợp linh lực trong cơ thể, ánh mắt Tạ Dung nửa mê nửa tỉnh hướng về phía Lâm Minh Tư gật gật đầu, sau đó đứng một bên bắt đầu thi pháp kết ấn.

Hơn mười giây trôi qua, Tạ Dung kết thúc pháp ấn, đẩy về phía trước, khoảng không trước mặt tựa hồ như không xảy ra chuyện gì.

Tạ Dung thở dài, mỉm cười với Lâm Minh Tư: “Đại sư huynh, đầu óc đệ nghe hiểu, nhưng tay của đệ nói không."

Trên thực tế, hắn thực sự có thể hiểu được Lâm Minh Tư đang nói gì, nhưng chỉ khi hắn bắt đầu thi triển thuật pháp mới cảm thấy khó khăn.

Rõ ràng hắn rất để ý đến tốc độ vận hành của linh lực, nhưng tại sao vẫn thất bại?

Lâm Minh Tư liếc mắt một cái nhìn ra vấn đề của Tạ Dung, hắn hay nghe người khác nói tư chất Tạ Dung không tốt, cũng nghĩ chắc do ngộ tính của Tạ Dung bình thường mà thôi.

Bây giờ thấy Tạ Dung ngay cả thuật pháp ngũ hành đơn giản nhất cũng phối hợp linh lực không được, đến nỗi hiệu suất học tập so ra không bằng đứa trẻ 6 tuổi ở tông môn.

Trong lòng Lâm Minh Tư không có trách cứ chút nào, ngược lại cảm thấy đau lòng cho Tạ Dung.

Tạ Dung trong đầu có những suy nghĩ hoang đường đó, có lẽ là vì khổ luyện mà không đạt được gì nên theo thời gian cậu mới từ bỏ việc luyện tập.

Trong lúc Tạ Dung muốn thử lại lần nữa, Lâm Minh Tư liền tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tạ Dung, dùng linh lực chính mình dẫn đường, từng bước dạy Tạ Dung cách sử dụng linh lực.

"Linh lực vận hành không thể tạm dừng, trước tiên tốc độ kết ấn của đệ chậm lại, chờ cho linh lực trong cơ thể chậm lại mới kết ấn đây là sai lầm."

"Kết ấn cùng phối hợp với linh lực không khó, chỉ cần tìm đúng bí quyết là có thể quen tay hay việc."

Lâm Minh Tư hết lần này đến lần khác dạy Tạ Dung, mặc kệ Tạ Dung phạm bao nhiêu sai lầm ngu ngốc, hắn cũng không bao giờ nổi giận.

Sau khi phát hiện Tạ Dung luôn quên mất một ít kiến

thức thông thường về tu luyện, trong mắt hắn hiện lên một cỗ nghi hoặc thật sâu.

Tạ Dung không phải ma tu, vì sao trí nhớ lại hỗn loạn như vậy, có một số chuyện lại dễ dàng quên như vậy, chẳng lẽ là bị người khác âm mưu hãm hại?

Buổi chiều, Lâm Minh Tư để Tạ Dung trong động phủ luyện tập thi triển thổ thuật, còn bản thân thì đến đại điện Huyền Nguyệt thường ở.

Tạ Dung vốn đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nhưng tưởng tượng đến cảnh Lâm Minh Tư bắt tay dạy hắn, mặc kệ hắn phạm bao nhiêu sai lầm cũng không có nổi giận, cũng không quở trách hắn ngu ngốc, đành khẽ cắn răng quyết định tiếp tục luyện tập.

Huyền Nhạc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Minh Tư, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Hắn rất ít khi gặp Lâm Minh Tư lo lắng như vậy, cho dù ba trăm năm Lâm Minh Tư chưa đột phá, chỉ sợ hắn không lo lắng như bây giờ.

Lâm Minh Tư vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng hướng Huyền Nguyệt hành lễ: "Sư tôn, tiểu sư đệ trí nhớ hỗn loạn, thậm chí trí nhớ giống như người già hay quên, đệ tử nghi ngờ biển ý thức của đệ ấy bị người động qua."

Nếu không phải biển ý thức xảy ra vấn đề, nếu không một tu sĩ bình thường như vậy, đột nhiên lại quên hết những gì đã học, thậm chí mấy thường thức thường ngày cũng quên đi.

Nếu không phải nhiều lần xác nhận, hắn đã cho rằng Tạ Dung bị yêu vật hoặc ma vật chiếm đoạt.

Huyền Nguyệt rất muốn nói biển ý thức của Tạ Dung không có vấn đề, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến cái khế ước quỷ dị kia không tra ra được, liền không có tự tin trả lời.

Cái khế ước quỷ dị kia không biết là cái gì, làm hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Dung, hơn nữa hắn cũng không thể loại bỏ nó.

Khế ước này lúc đầu mạnh mẽ cưỡng ép Tạ Dung ký kết khế ước, bình thường cưỡng ép khế ước là đã có phản ứng dữ dội, càng miễn bàn đến loại khế ước linh hồn này, có thể làm tổn thương không xác định đến biển ý thức của Tạ Dung.

Huyền Nguyệt không biết trước kia Tạ Dung như thế nào, nghĩ đến Lâm Minh Tư nói biển ý thức của Tạ Dung hỗn loạn cùng dễ quên, hắn trầm mặc nói: "Việc này bản tôn cũng không có cách nào, trước mắt ngươi cứ kiên nhẫn dạy hắn."

Hắn cũng không biết rốt cuộc tình huống của Tạ Dung là như thế nào nữa, hắn cũng từng kiểm lại biển ý thức của Tạ Dung, nhưng nó cũng không có gì khác biệt.

Nếu biển ý thức của Tạ Dung thật sự bình thường Lâm Minh Tư cũng không đến tìm hắn.

Lâm Minh Tư nghe Huyền Nguyệt nói không có cách nào, trong lòng cực kì khϊếp sợ, bởi vì sư tôn không có phủ nhận biển ý thức của tiểu sư đệ xảy ra vấn đề.

Sư tôn đã là tu sĩ Đại Thừa cảnh, cũng không có cách nào giúp Tạ Dung bình thường trở lại, điều này có thể cho thấy Tạ Dung thật sự bị hãm hại.

Tiểu sư đệ chỉ là tu sĩ bình thường, bối cảnh gia tộc cũng vô cùng bình thường, rốt cuộc là ai tính kế tiểu sư đệ?

Tưởng tượng đến bên người Tạ Dung có kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, việc đốc thúc Tạ Dung tu luyện càng khiến Lâm Minh Tư thêm kiên định.

Hắn nhất định phải dạy dỗ Tạ Dung thật tốt, để Tạ Dung có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Sau khi Lâm Minh Tư rời đi, Huyền Nguyệt cau mày.

Mấy ngày gần đây hắn cố gắng suy nghĩ biện pháp loại bỏ khế ước quỷ dị kia, lại ngoài ý muốn phát hiện khế ước kia có thể trấn áp được ma khí trong cơ thể.

Nói một cách chính xác, ma khí trong cơ thể hắn sợ hãi khế ước này.

Trong biển ý thức không biết có gì, Huyền Nguyệt dù biết loại đồ vật này có thể giúp hắn, nhưng hắn cũng không dám yên tâm sử dụng.

"Xem ra cần phải đến tàng thư các xem thử."

Tông môn thu thập vô số tri thức ngọc giản, nếu cây linh thảo kỳ lạ đó được mang về từ thế giới bên ngoài, thì khế ước kỳ lạ đó hẳn cũng có liên quan đến thế giới bên ngoài.

Sau khi Lâm Minh Tư từ đại điện trở về, lại nhìn Tạ Dung với ánh mắt thương tiếc.

Sư tôn nói người cũng không có biện pháp, không biết cả đời này của Tạ Dung có thể bị lần tính kế đó mà bị hủy không.

Trong lòng Tạ Dung có thể có mấy suy nghĩ lung tung, cơ bản là sẽ không tẩu hỏa nhập ma, biết là bản thân không có cách nào tu luyện cho nên mới nổi lên suy nghĩ hoang đường này để bảo vệ bản thân.

Tạ Dung thấy Lâm Minh Tư trở về, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn, "Đại sư huynh, đệ đã thi triển được thổ thuật rồi."

Lâm Minh Tư thấy ánh mắt chờ mong cùng vui vẻ của Tạ Dung, nhịn không được đưa tay vuốt sợi tóc xõa tung bên tai Tạ Dung, giọng nói nhẹ nhàng.

"Tiểu sư đệ rất giỏi, đệ có nghĩ sau này mình sẽ trở thành tu sĩ thế nào không?"

Tạ Dung nói là mình thành công thi triển được thổ thuật, nhưng trên mặt đất chỉ xuất hiện được một túi đất mà thôi.

Loại trình độ này đừng nói là đả thương người khác, muốn đem đi trồng cây còn khó hơn lên trời.

Tạ Dung tưởng rằng Lâm Minh Tư đang hỏi hắn về kế hoạch tương lai của mình, hắn căn bản không nghĩ xa như vậy, đương nhiên là mỗi ngày đều lười biếng.

"Tiểu sư đệ, hay là ta dạy cho đệ kiếm thuật."

Bản thân hắn là một kiếm tu, dù không thể trợ giúp Tạ Dung lĩnh hội kiếm ý, nhưng hắn có lòng tin mình sẽ dẫn Tạ Dung học được kiếm đạo nhập môn.

Tạ Dung nghe vậy quay đầu nhìn Lâm Minh Tư, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

"Đại sư huynh, tay chân đệ cứng ngắc ngay cả phối hợp linh lực còn không được, thì làm sao mà học kiếm chiêu."

Đời trước hắn từng học khiêu vũ, kết quả là bị bạn nhảy cùng bạn học chê cười là chị dâu đi dạo phố, ngay cả học phí chưa hoàn trả cũng không đi.

Tạ Dung chưa từng cầm kiếm bao giờ, vô thức cảm thấy mình không biết sử dụng kiếm.

Bởi vì những chiêu kiếm chói mắt đó trông cực kỳ phức tạp và rườm rà, không cần nhìn cũng biết hắn không học được.

Lâm Minh Tư hành động vô cùng nhanh gọn, quyết định phải dẫn Tạ Dung nhập kiếm đạo, ngay lập tức ngự kiếm đem Tạ Dung tới bãi đất trống phía sau núi.

Tạ Dung vừa đến sau núi, Huyền Nguyệt đang tu luyện liền nghe được tiếng lòng Tạ Dung.

[Có phải đại sư huynh cho rằng mình không có tư chất tu luyện thuật pháp nên, cho nên mới dạy kiếm pháp cho mình.]

[Lỡ như phát hiện mình không có tư chất về kiếm đạo, chẳng phải sẽ đối với mình thực thất vọng?]

[Ài, mình chỉ muốn ở Tuyết Vân Phong, dựa vào thân phận đệ tử chân truyền của sư tôn, không có tài cán tự do tự tại sống đến già.]

[Đại sư huynh thật tốt bụng, mới củng cố tu vi Nguyên Anh cảnh liền một lòng một dạ dạy mình, chắc là sợ mình ở đại điển chúc mừng bị người ta đánh chết.]

[Đại sư huynh lo lắng thật nhiều, nếu bị chọn lên đài tỷ thí, mình chắc chắn nhận thua trước tiên.]

[Sư tôn có thể mất mặt, nhưng mạng nhỏ của mình không thể mất được đâu.]

[Mất mặt và mấy chuyện khác đều là mây trôi, mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.]

[Sư Tôn cũng không phải mới biết mình là phế vật, chắc là chấp nhận việc mình làm người mất mặt.]

...

Huyền Nguyệt mặt vốn không có biểu tình, sau khi nghe tiếng lòng của Tạ Dung liền âm trầm đứng lên, âm thầm cắn răng mắng Tạ Dung không có tiền đồ.

Còn chưa tới lúc tỷ thí, ngay cả đối thủ còn không biết là ai, mà chỉ một lòng một dạ muốn nhận thua để bảo toàn mạng sống.

Tính cách nhát gan phiền phức như vậy, làm sao khiến bản thân tu hành tiến xa hơn được, cơ duyên cũng không vô duyên vô cớ mà đến trước mặt cho mình nhặt.

Cơ duyên trong tu tiên giới, mặc kệ lớn hay nhỏ đều phải trả giá bằng mạng sống.

Huyền Nguyệt trong lòng thở dài âm thầm lắc đầu, Tạ Dung đối mặt với cơ duyên tâm tính thực kiên định, nhưng nếu kiên định quá mức, hắn thậm chí sẽ không có dũng khí đi đánh cược.

Mọi chuyện đều vậy, tốt quá hóa dở.

Huyền Nguyệt không để ý đến tiếng lòng của Tạ Dung nữa, bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Tạ Dung vốn cho rằng bản thân mình không có kiến thức về kiếm, nào biết sau khi được Lâm Minh Tư truyền đạt kiếm pháp, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Lâm Minh Tư ngay từ đầu không dạy hắn bất kỳ chiêu thức phức tạp nào, mà chỉ yêu cầu hắn vung kiếm về một hướng lặp đi lặp lại.

Quá trình luyện kiếm vốn rất nhàm chán, Lâm Minh Tư cho rằng Tạ Dung không thể kiên trì được bao lâu nên chuẩn bị thuyết phục Tạ Dung kiên trì, nhưng kết quả lại khiến hắn bất ngờ.

Tạ Dung liên tục xuất kiếm, thu

kiếm, mặc dù chỉ lặp đi lặp lại động tác này, nhưng ánh sáng trong mắt hắn càng ngày càng chói mắt, tựa như quá trình xuất kiếm thu kiếm đó lại là một cái gì đó rất thú vị.

Lâm Minh Tư nhìn Tạ Dung luyện kiếm hăng say, chỉ cần vung kiếm lên xuống đã đạt tới hiệu quả mà hắn luyện tập trong ba ngày, đôi mắt bởi vì tâm tình vui sướиɠ mà cong lên.

Sư tôn từng nói qua với bọn họ, mỗi người đều am hiểu một lĩnh vực khác nhau.

Có người am hiểu chế phù, có người am hiểu luyện đan.

Còn từng nói bọn họ không cần hâm mộ người khác am hiểu cái gì, bởi vì bản thân cũng am hiểu một lĩnh vực nhất định nào đó.

Tạ Dung có thể không am hiểu thuật pháp, nhưng lại am hiểu kiếm đạo.