Sư Tôn Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 6: Ta đến giúp tiểu sư đệ

Lâm Minh Tư canh thời gian rồi kêu Tạ Dung ngừng lại, ánh mang theo ý cười trấn an, "Hôm nay dừng tập tới đây, bằng không cánh tay của đệ sẽ không chịu nổi."

Tạ Dung thu kiếm mới phát hiện hai cánh tay mình nặng giống như đeo cả tấn sắt, sắc mặt hơi đổi, suýt soa một tiếng, nghi hoặc hỏi:

"Đại sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Hồi nãy lúc đệ vung kiếm tại sao không cảm thấy gì?"

Kiếm vừa thu lại hai cánh tay lại vô cùng đau đớn, vì sao lúc luyện tập không cảm thấy đau, không lẽ cánh tay bị mất cảm giác?

Lâm Minh Tư kéo Tạ Dung đến bên một tảng đá rồi ngồi xuống, một bên dùng linh lực chữa trị cho Tạ Dung, vừa nói: "Bởi vì đệ tu luyện rất chăm chú, tâm trí cơ hồ một trăm phần trăm tập trung vào luyện tập, cho nên đạt tới cảnh giới nhập định, nên mới không phát hiện cánh tay đang bị thương."

"Tiểu sư đệ, về sau luyện kiếm không thể cứ tập trung như vậy mãi được, nhất định phải giữ lại ba phần cảnh giác."

Trong tình huống vừa rồi của Tạ Dung, nếu có người đánh lén, Tạ Dung cũng không thể tỉnh lại.

Lâm Minh Tư trong lòng lo lắng cho Tạ Dung, có kẻ đến cả sư tôn cũng không điều tra ra được dùng phương pháp làm tổn thương biển ý thức của Tạ Dung, Tạ Dung ở Tuyết Vân Phong cũng chưa chắc đã an toàn.

Tạ Dung cảm thấy cánh tay mình tê dại, lại bị Lâm Minh Tư bắt uống thêm một viên đan dược.

Lâm Minh Tư thấy Tạ Dung hỏi cũng không hỏi liền đem viên thuốc bỏ vào miệng, mày cau lại, "Đệ có biết thứ ta cho đệ là cái gì không, không hỏi là cái gì đã ăn rồi?"

Tạ Dung nhìn Lâm Minh Tư cười sáng lạn, trong mắt không có chút nào gọi là cảnh giác.

"Thứ đại sư huynh cho đệ, chắc chắn là thứ tốt."

Huyền Nguyệt nhíu mày, cảm thấy trong lòng Tạ Dung chắc chắn không phải suy nghĩ như vậy. Người tu hành ngay cả cha mẹ ruột cũng phải cảnh giác, huống chi là đồng môn sư huynh đệ vì lợi ích mà cạnh tranh.

Hắn cho rằng người khác ngoài một đằng suy nghĩ một nẻo, bởi vì lúc trẻ hắn thường xuyên gặp những kẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu khác.

Huyền Nguyệt vốn cùng ý tưởng với Lâm Minh Tư, nhưng giây tiếp theo hắn chợt nghe tiếng lòng của Tạ Dung.

[Đại sư huynh sao có thể hại mình được, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ mà, quan hệ so với người thân còn thân thiết hơn.]

[Hơn nữa, đại sư huynh nếu muốn hại mình, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt nhìn mình vô vọng đột phá, tuổi thọ hết sạch. Làm gì lãng phí thời gian cũng tinh lực dạy mình pháp thuật cùng kiếm pháp.]

[Chuyện tương lai không ai nói trước được, chỉ cần đại sư huynh này vẫn là đại sư huynh của mình, thì chính là người thân mình tín nhiệm nhất.]

[Đại sư huynh là người tốt như vậy, thì làm sao có thể là người xấu được.]

...

Huyền Nguyệt nghe thấy Tạ Dung nghĩ vậy mày kiếm so với vừa nãy nhíu sâu hơn, trong lòng lại mắng một tiếng.

[Ngu xuẩn không có tâm phòng bị.]

Đặc biệt là cái câu bộ dáng xinh đẹp thế kia thì làm sao lại là người xấu được, Huyền Nguyệt thật sự muốn bổ đầu của Tạ Dung ra nhìn xem bên trong có phải chứa bã đậu hay không.

Tu tiên giới thì ra còn có người trông mặt mà bắt hình dong, mà tên nhóc ngu xuẩn này lại là đệ tử thân truyền của hắn.

Rốt cuộc là nghiệt duyên gì, mà khiến hắn liếc mắt một cái nhìn trúng Tạ Dung, lúc trước hắn thậm chí còn cảm thấy bộ dáng Tạ Dung quả thực rất hợp mắt mình.

Lâm Minh Tư nói với Tạ Dung rất nhiều chuyện ở tu tiên giới, nói có rất nhiều người không nên tin tưởng, bởi vì chúng ta không thể thấy được lòng người.

"Tu tiên giới có không ít thuật pháp ngụy trang, ngay cả mắt thường cũng khó mà nhận ra. Một số thuật pháp rất cao thâm thậm chí có thể mô phỏng hơi thở cùng dao động của người khác trong biển ý thức."

"Đệ lại không có thần thức để phân biệt, tốt nhất biện pháp tự bảo vệ bản thân là phải có cảnh giác với tất cả mọi người."

Lâm Minh Tư thấy Tạ Dung tuy nghiêm túc nghe, nhưng rõ ràng không có đem lời nói của hắn để trong lòng, nhẹ nhàng thở dài: "Đệ phải biết Ma giới có một loại cấm thuật gọi là sưu hồn thuật, bọn chúng cắn nuốt thần hồn người khác rồi ngụy trang, cho dù tu sĩ Nguyên Anh cũng không có cách nào nhận ra."

Lúc này trong lòng Lâm Minh Tư cảm thấy buồn bực, Tạ Dung rốt cuộc làm sao mà lớn lên được, ngay cả chút phòng bị người khác cũng không có!

Tạ Dung thấy Lâm Minh Tư thực sự lo lắng, miệng thì đáp ứng sẽ bảo trì cảnh giác với người khác, kì thực trong lòng lại nghĩ.

[Mình chỉ cần ngoan ngoãn ở Tuyết Vân Phong, là có thể sống thọ đến già. Người khác đối xử với mình thế nào, cũng không còn quan trọng nữa.]

Huyền Nguyệt nghe thấy suy nghĩ của Tạ Dung nhịn không được lắc lắc đầu.

Tên đồ đệ ngu xuẩn này của hắn, hết cứu.

Thời gian trôi qua từng ngày, Tạ Dung theo Lâm Minh Tư luyện kiếm được ba tháng, học được một ít chiêu thức đơn giản, khắp nơi trong tông môn các nơi cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Tông môn khắp nơi đều có thể nhìn thấy các tu sĩ mặc đồ của môn phái khác.

Vừa tròn ba tháng, mỗi khi Tạ Dung muốn lười biếng, đều thấy ánh mắt không bằng lòng của Lâm Minh Tư, sau đó đành cắn răng tiếp tục kiên trì.

Hắn có thể buông tha cho chính mình, nhưng hắn không muốn làm cho Lâm Minh Tư cảm thấy thất vọng.

Cho đến khi Tạ Dung không thể nhịn được nữa nghiến răng nghiến lợi, Lâm Minh Tư mới vui vẻ thả hắn về.

"Hiện giờ kiếm đạo của đệ xem như đang nhập môn, chỉ là cần phải luyện tập thêm."

"Quay về phải thường xuyên tu luyện không được lười biếng như thường lệ, có cái gì không hiểu có thể truyền âm cho huynh, hoặc là trực tiếp tới tìm ta cũng được."

Lâm Minh Tư cảm thấy Tạ Dung đã đi đúng con đường, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm cũng không còn ý nghĩa.

Hắn có thể để mắt tới Tạ Dung nhất thời nhưng không thể để mắt tới cả đời.

Chuyện tu luyện, chủ yếu vẫn phải tự dựa vào bản thân Tạ Dung mà thôi.

Tạ Dung sau khi trở lại động phủ của mình, ban đầu có chút không quen. Mỗi khi hắn bắt đầu lười biếng, thì lại nhớ tại ánh mắt không bằng lòng của Lâm Minh Tư, tìm tình sẽ không nhịn được phiền muộn.

"Chẳng lẽ vất vả lâu quá, bây giờ không thể lười biếng sao?"

Thời điểm hắn chưa đến động phủ của Lâm Minh Tư, phần lớn thời gian hắn đều nghĩ nên lười biếng thế nào.

Tạ Dung cảm thấy trạng thái hiện tại của mình có chút giống như lúc thi vào trường đại học, ban đầu hắn không muốn cố gắng, nhưng sau khi nhìn thấy các bạn cùng lớp xung quanh đều chăm chỉ, sâu trong lòng hắn muốn lười biếng, nhưng lý trí của hắn bảo không nên như vậy.

Ngày hôm sau, Tạ Dung gặp được nhị sư huynh Cổ Tinh Thần, người không thường thấy ở sau núi.

Tạ Dung nghĩ đến Cổ Tinh Thần cũng muốn luyện kiếm ở sau núi, thu kiếm chuẩn bị kiếm chỗ khác xa hơn một chút, hy vọng đem chỗ linh khí đầy đủ tốt nhất cho Cổ Tinh Thần.

Cổ Tinh Thần thấy Tạ Dung phải đi, trên mặt lộ nụ cười nhạt gọi Tạ Dung lại, "Tiểu sư đệ, thời điểm ta rèn luyện ở bí cảnh tình cờ thấy được chút cơ duyên, không biết có thể may mắn được chỉ điểm tiểu sư đệ không."

Hắn chính là đặc biệt tìm đến Tạ Dung, sao có thể để Tạ Dung rời đi.

Tạ Dung trong mắt mang theo ba phần mờ mịt nhìn Cổ Tinh Thần, hắn mặc dù không tiếp xúc với Cổ Tinh Thần nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra Cổ Tinh Thần không có dễ ở chung như cách hắn biểu hiện bên ngoài.

Một người nhìn có vẻ hòa ái, kì thực nội tâm khác so với vẻ ngoài ngàn dặm.

Dao Linh sư tỷ từng trợn mắt trắng với Cổ Tinh Thần trước mặt mọi người, chửi rủa hắn sau lưng là người nham hiểm thâm độc.

Tạ Dung đứng bất động tại chỗ, nội tâm do dự vài giây rồi nói: "Nhị sư huynh, huynh không bận sao? Đệ hiện tại còn đang luyện tập mấy kiếm chiêu cơ bản nhất, đại sư huynh nói cái này không có đường tắt, chỉ có thể dựa vào khổ luyện."

Cổ Tinh Thần nghe Tạ Dung nhắc tới Lâm Minh Tư, ánh sáng trong mắt đột nhiên thay đổi, khóe miệng cười yếu ớt, tiếp tục nói: "Đại sư huynh nói không sai, nhưng khổ luyện cũng phải có chút bí quyết. Nếu có người cho đệ biết chút thủ thuật, thì chiêu thức không cần khổ luyện cũng dễ dàng nắm trong tay."

Tạ Dung cảm thấy Cổ Tinh Thần chắc sẽ không hại hắn, tuy rằng hắn không biết Cổ Tinh Thần vì cái gì muốn dạy hắn mấy thủ đoạn đó, nhưng hắn nghĩ nếu huynh ấy muốn dạy ai thì dạy thôi.

Dù sao trên người hắn cũng không có bảo vật gì, đầu trọc không sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều.

Huyền Nguyệt thấy trong lòng Tạ Dung nghi ngờ Cổ Tinh Thần có ý đồ, nhưng vẫn để Cổ Tinh Thần dạy hắn.

Thần thức hắn thấy Cổ Tinh Thần lấy cớ đánh tiếp chiêu, hết lần này đến lần khác đánh lên người Tạ Dung.

Mỗi khi Tạ Dung đau đến không chịu nổi, Cổ Tinh Thần sẽ thành thật xin lỗi.

"Tiểu sư đệ, thật sự xin lỗi, ta lâu lắm rồi không có người so đấu cùng, trong lúc nhất thời không thu lại lực đạo được. May chỉ là vỏ kiếm, cũng không vận dụng linh lực, đệ không sao chứ?"

Tạ Dung nhìn Cổ Tinh Thần xin lỗi ngoài mặt, ý tưởng hoài nghi Cổ Tinh Thần cố ý nhằm vào mình chậm rãi biến mất.

Bình thường Cổ Tinh Thần là người bận rộn, lại còn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, phải có bao nhiêu nhàm chán mới cố ý nhằm vào mình.

Nếu thật sự thấy hắn không vừa mắt, tùy tiện tính kế khiến hắn chỉ còn nửa cái mạng là được rồi, cần gì đích thân đến động thủ, còn ngây thơ lấy vỏ kiếm đánh mình nữa.

Tạ Dung tin lời nói của Cổ Tinh Thần, thật sự cho rằng hắn lâu rồi chưa dạy người khác, cho nên nhất thời không kiềm chế được lực đạo.

"Nhị sư huynh, đệ không sao, không cẩn thận bị vỏ kiếm đánh vài cái mà thôi."

Huyền Nguyệt nghe thấy suy nghĩ của Tạ Dung, rốt cuộc nhịn không được lắc đầu thở dài, "Quả thật ngu xuẩn không cứu được, mục đích nhằm vào bản thân rõ ràng vậy mà không nhận ra."

Sau đó Huyền Nguyệt cũng có chút nghi ngờ, Cổ Tinh Thần bình thường đối xử với người khác lúc nào cũng thân thiện, vì sao đột nhiên công khai nhắm vào Tạ Dung?

"Chẳng lẽ cảm thấy Tạ Dung ngu xuẩn quá, nên nhìn hắn không vừa mắt?

Theo hiểu biết của hắn, Cổ Tinh Thần không có tính cách nhàm chán như vậy.

Cổ Tinh Thần ở phía sau núi tiếp kiếm với Tạ Dung, vỏ kiếm mỗi lần đều đánh trúng người Tạ Dung, oán hận trong mắt đều tiêu tán.

Mỗi khi Tạ Dung không chịu nổi chạy trốn, Cổ Tinh Thần đều có thể cười tủm tỉm giữ hắn lại rồi tiếp tục luyện kiếm.

Huyền Nguyệt thấy Tạ dung bị đánh mà trong lòng lại còn cảm ơn Cổ Tinh Thần.

[Thì ra nhị sư huynh cũng là một người nhiệt tình, kiếm pháp của mình tệ như vậy huynh ấy cũng không ghét bỏ, còn tiếp tục giúp mình luyện kiếm.]

[Tuy rằng mình bị đánh vài lần, nhưng mà so với khổ luyện thì tiến bộ nhanh hơn.]

...

Huyền Nguyệt thấy Tạ Dung bị đánh hơn ba tiếng đồng hồ, toàn thân bị đánh trên dưới không có chỗ nào lành lặn, trong lòng một chút hoài nghi Cổ Tinh Thần cũng không có, thần thức nhìn Tạ Dung còn không dám tin.

Hắn sống nhiều năm như vậy, tự nhận cũng gặp qua đủ loại người ngu dốt, nhưng người ngây thơ ngu xuẩn giống như Tạ Dung, thì đây là lần đầu tiên thấy.

Cổ Tinh Thần cho rằng Tạ Dung đã hoài nghi hắn cố ý nhằm vào, nhưng vì ngại hắn tu vi chênh lệch cho nên chỉ có thể giấu lửa giận trong lòng.

Thời điểm chạng vạng, Lâm Minh Tư không thấy Tạ Dung ở trong động phủ, liền hướng phía sau núi mà đến.

Bởi vì bình thường giờ này, Tạ Dung đã bắt đầu ở trong động phủ nấu cơm.

Hôm nay tự nhiên không ở đây, hắn sợ Tạ Dung lại luyện kiếm tiến vào trạng thái nhập định, nếu luyện lâu quá sẽ làm tổn thương đến kinh mạch.

Lâm Minh Tư vừa đến sau núi liền thấy Tạ Dung cùng Cổ Tinh Thần đánh nhau, nói là hướng dẫn, chẳng thà nói rằng Cổ Tinh Thần đang trêu chọc Tạ Dung.

Cổ Tinh Thần thấy Lâm Minh Tư đến liền thu kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhưng giọng điệu rất dịu dàng.

"Đại sư huynh đúng thật là một ngày cũng xa tiểu sư đệ được, bình thường dẫn tiểu sư đệ cũng ăn cùng ở, mới một ngày không gặp đã ra sau núi ánh mắt trông mong tìm đến đây."

Trong lòng Cổ Tinh Thần biết, hắn không thích Tạ Dung thật chí còn rất chán ghét, tốt nhất là không để Lâm Minh Tư nhìn ra, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Hắn gần như cùng Lâm Minh Tư đồng thời cùng tiến vào tông môn, trong bí cảnh cũng tín nhiệm phó thác mạng sống lẫn nhau, nhưng Lâm Minh Tư chưa bao giờ mời hắn qua động phủ ở.

Dựa vào cái gì Tạ Dung có thể được vào, chẳng lẽ hắn ngay cả phế vật cũng không bằng.

Tạ Dung nhìn thấy Lâm Minh Tư đến, xoa xoa cổ tay đau nhức, bước nhanh đi về phía Lâm Minh Tư, mỉm cười nói: "Đại sư huynh, huynh đến sau núi tìm đệ à?"

Cổ Tinh Thần rất kiên nhẫn hướng dẫn cho hắn, mặc dù toàn thân đau nhức suốt buổi chiều, nhưng vẫn có thu hoạch.

Tạ Dung tuy rằng từng nghi ngờ Cổ Tinh Thần cố ý dùng vỏ kiếm đánh mình, nhưng cuối cùng hắn cảm thấy không có khả năng. Bởi vì hắn cảm thấy Cổ Tinh Thần cùng hắn bình thường không nói được mấy câu, không thù không oán.

Lâm Minh Tư nhìn thoáng qua Cổ Tinh Thần cả người đầy hơi thở âm lãnh, sau đó trên trước mặt Tạ Dung năm lấy cổ tay.

Linh lực cảm thấy cả người Tạ Dung đều bị thương, không có tổn thương đến căn cơ tu hành, ăn đan dược tĩnh dưỡng vài ngày là tốt lên, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, lấy đan dược từ trong túi trữ vật ra cho Tạ Dung ăn.

Tạ Dung vẫn cứ như trước, không hỏi là cái gì cứ cầm bỏ vào miệng ăn.