Kiều Kiều

Chương 2

Nước ta mang theo trên người đã sớm dùng hết, nên ta ngậm từng ngụm tuyết trắng trong miệng, từng chút từng chút đút vào miệng hắn.

Hắn ôm lấy ta thật chặt, chúng ta ôm nhau thật lâu trong gió tuyết lạnh giá. Cuối cùng, hắn mở mắt ra, sửng sốt vô cùng khi nhìn thấy ta, sau đó giễu cợt nói:

"Đậu Kiều, nàng không sợ chết ở chỗ này sao?"

Ta nhìn vào đôi môi tái nhợt của hắn, không kìm lòng được mà khóc lên:

"Nếu chàng chết, ta phải làm sao bây giờ?"

Đôi bàn tay hắn nứt nẻ vì lạnh, vội vàng lau mặt ta:

"Đừng khóc! Trời lạnh, nàng khóc sẽ làm mặt đau, đến cả mắt cũng sẽ đau."

Đây là lần đầu hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với ta, ta có chút ngạc nhiên mà nhìn hắn.

Đột nhiên, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống mặt ta, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã ngã xuống.

Lúc đó, trời lạnh thấu xương, còn bên trong tim ta thì lại nóng.

Ta nhanh chóng quyết định, ta muốn mang hắn ra ngoài, ta muốn hắn phải sống sót.

Để kéo hắn ra khỏi núi tuyết rộng lớn, tay ta bị dây thừng cứa đến chảy máu, từng giọt nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa. Còn chân ta thì bị đông cứng.

Về sau lại hay đau nhức, ngày mưa liền đau, vào mùa đông thì đau từ sáng đến tối.

Sau khi mang hắn về phủ, ta liền hôn mê và sốt liên tiếp ba ngày ba đêm, tiểu muội kể với ta rằng, lúc ta hôn mê luôn miệng gọi tên Lý Hoài, vẫn luôn cầu nguyện cho hắn sống sót.

Ta gả cho hắn vào một ngày trời xuân, trong phủ của hắn ngập tràn hoa đào, còn hắn thì mặc hỷ phục đỏ rực đứng dưới tán cây.

Giây phút đó, ta cho rằng mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng trong đêm tân hôn, hắn lại như cũ lạnh lùng, chỉ hứa hẹn sau này sẽ đối xử tốt với ta.

Ta lấy hết dũng khí hỏi hắn có từng thích ta hay không? Đáp lại ta chỉ có sự trầm mặc đến đáng sợ.

Hắn không thích ta, nhưng đối với ta vẫn có sự tôn trọng.

Rốt cuộc từ khi nào? Chắc là lúc hắn bắt đầu lo việc trị quốc, ta vì không muốn hắn quá vất vả nên đưa ra một số kiến nghị.

Hắn lại nhìn ta và nói:

"Muội gả cho ta là vì mấy thứ này?"

Ta cảm thấy tâm ý của mình bị giẫm đạp, phu quân của ta lại có cái nhìn về ta như vậy?

Nhưng hạt giống của sự nghi ngờ sẽ từ từ mọc thành cây cao chót vót.

Chỉ trong một năm, hắn từ tôn trọng chuyển sang lạnh nhạt, giễu cợt đối với ta.

Tất cả lời hứa trong đêm tân hôn hắn đã sớm trao cho một người khác.

Lúc đó ta mới biết rằng hắn đã sớm có ý trung nhân, người đó là Cố Uyển Như.

Hắn thích cô ta đến mất trí, vì chuyện năm đó cô ta gả cho thái tử mà hắn đã mưu đồ đoạt vị.