Kiều Kiều

Chương 1

Vào năm ta mười lăm tuổi, trong yến tiệc Trung Thu, Hoàng đế đã ban hôn cho ta và Lý Hoài.

Ta vẫn còn nhớ như in đêm ấy, ánh trăng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của hắn. Nhìn không ra nửa điểm vui mừng, nhưng hắn vẫn đứng lên hành lễ tạ ơn Hoàng đế.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn về phía ta.

Ta được phụ thân dẫn đi chào hỏi cả buổi, phảng phất như một giấc mộng.

Những ngày sau đó, ta và phụ thân lại nghĩ cách để Hoàng thượng thu hồi chiếu chỉ ban hôn, phụ thân cảm thấy Lý Hoài không phải là chỗ dựa tốt cho ta.

Chính ta cũng nghĩ như vậy, hắn chẳng qua lớn lên có chút đẹp mắt. Mà ngoài kia, vẫn còn có nhiều người đẹp mắt hơn hắn.

............

Kết quả không lâu sau, phụ thân bị tống vào ngục vì thẳng thắn bày tỏ trên triều. Những quan viên ở kinh thành khi hay tin, đều tránh cả nhà bọn ta.

Ngày đó, ta bị đại công tử của Nhữ Dương vương khi dễ, hắn nói bây giờ cả kinh thành không ai dám rước ta về, chi bằng ta đi theo hắn, hắn sẽ chiếu cố ta.

Khuôn mặt hắn ửng đỏ vì rượu, lúc nói chuyện cố ý dí sát mặt ta, ta không kiềm được mà nôn khan.

Hắn giơ tay lên định đánh ta, mọi người xung quanh nhìn thấy cũng chẳng ai dám ngăn cản.

Ngay khi ta nhắm mắt chịu trận thì Lý Hoài cưỡi ngựa xuất hiện, vυ't roi làm hắn ngã ra ngoài đường. Mọi thứ diễn ra nhanh như chớp, lúc định thần lại ta đã ở trong vòng tay của Lý Hoài.

Khuôn mặt hắn vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng lại nhìn mọi người và nói lớn:

"Ai dám động vào phu nhân của ta?"

Ta từng nghĩ hôn ước này chỉ như một cuộc giao dịch, nhưng vào lúc đó, trái tim ta đã rung động. Khi đó, hắn nói với ta: chỉ cần vẫn còn hôn ước, thì ta vẫn sẽ là phu nhân của hắn. Có hắn ở đây, ai dám cả gan mà bắt nạt ta?

Sau đó ta phát hiện, hết thảy chỉ là vở kịch mà hoàng thượng và hắn dựng nên, mục đích là để trừ khử gian thần.

Phụ thân rất nhanh đã được phục hồi chức quan như cũ.

Ông hỏi ta có muốn nhân cơ hội này hủy bỏ hôn ước hay không? Ta liền đỏ mặt, khóe mắt có chút đỏ, nhẹ nhàng nói:

"Hắn giống như người mà con có thể nương tựa cả đời"

Ông nghe xong trầm mặt rồi thở dài:

"Vậy thôi! Xem như là duyên phận đi."

Lúc đó, ta còn không biết, nghĩ rằng hắn cũng có ý với ta, mà hết lòng đối đãi với hắn.

Hắn bị quân địch phục kích trong núi tuyết, xung quanh tuyết phủ trắng trời, ta tìm kiếm hắn suốt bảy ngày bảy đêm để cứu hắn. Hắn nằm trong tuyết, thoạt nhìn không thấy cử động, luôn miệng kêu khát và đòi uống nước.