“Tôi biết rõ tổng giám đốc Lục sẽ không bao giờ có suy nghĩ khất nợ tiền lương của người hầu.”
“Ý của tôi là... Người hầu ở biệt thự nhà anh thật sự không biết lẽ phải, ai đời lại tới trước mặt khách đòi tiền lương chứ!”
Nhờ năng lực giao lưu “xuất sắc” của Trịnh Húc mà cả phòng khách rơi vào yên tĩnh.
...
Thời Trăn chậm rãi bước trên con phố vắng vẻ, xung quanh có khá nhiều quán cà phê, tiệm sách và cửa hàng.
Đây là nơi Trì Diễn thỉnh thoảng thích lui tới, nửa tháng sau, vì lại bị Kiều Nịnh từ chối, hắn ghé đến đây giải sầu.
Thật ra sau khi đọc xong tiểu thuyết cô có nhiều lựa chọn nhanh chóng và tiện lợi hơn, nhưng cuối cùng cô vẫn đến nơi này.
Kẻ có tiền phần lớn đều có bệnh đa nghi rất nặng, nếu cô trực tiếp đi đến bên cạnh Trì Diễn, đoán chừng phản ứng đầu tiên của hắn là cảnh giác.
Tạo quan hệ tốt với cấp trên là quy tắc tối thiểu cần có khi bước vào xã hội, nếu bị Trì Diễn nghi ngờ, vậy thì ngày tháng sau này của người nhân viên làm công ăn lương là cô đây sẽ rất khó khăn.
Trong khoảng thời gian nửa tháng tiếp theo, cô sẽ ngẫu nhiên đến đây giải sầu, để các chủ cửa hàng xung quanh quen mặt cô.
Thời Trăn đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân làm kế hoạch thất bại, ví dụ như thời tiết, ví dụ như xui xẻo, nhưng cô chưa từng nghĩ tới thứ cản trở kế hoạch là do cô nghèo.
Một ly cà phê ba trăm lẻ tám tệ, sao không cướp luôn đi!
Nhưng đó là đối với cô thôi, dù gì Trì Diễn cũng là người có tài sản ròng hơn trăm triệu, nơi hắn ngẫu nhiên lui tới, mức phí sao có thể thấp được.
Nhận thức được kế hoạch có sơ suất, Thời Trăn bèn dời chiến trường, đi vào một tiệm sách, may mắn là sách trong tiệm đều có thể đọc miễn phí.
Ở tiệm sách cả một buổi sáng, cô đọc qua kha khá tiểu thuyết tại thế giới này, đầu nảy lên một ít linh cảm sáng tác.
Thời Trăn vừa suy nghĩ, vừa mở cửa biệt thự bước vào.
Ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng rực, Lục Yến ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt âm trầm nhìn cô.
Thời Trăn lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, bước từng bước đến trước mặt Lục Yến: “Tổng giám đốc Lục.”
“Tại sao lại đột nhiên gọi tôi như vậy?” Lục Yến vươn tay lấy ly nước trên bàn đưa cho cô, rõ ràng là một hành động thân mật, nhưng khi anh ta làm lại luôn mang một cảm giác ngạo mạn nhìn từ trên cao xuống.
Thời Trăn nhận lấy ly nước, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: “Tôi cảm thấy lúc sáng ngài nói rất đúng, tôi chẳng qua chỉ là một người hầu ở biệt thự mà thôi, tất nhiên phải tôn kính khi xưng hô với ngài.”