“Tôi sẽ bảo thư ký chuyển tiền cho cô.” Vẻ mặt Lục Yến bình tĩnh, nhưng những người thân quen đều cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của anh ta: “Những chuyện thế này về sau trực tiếp tìm cấp trên của cô mà nói.”
Trong lòng Thời Trăn yên lặng phán xét: Đây là thân phận cô mới có vào hôm nay, lấy đâu ra cấp trên để nói?
“Tổng giám đốc Lục, bây giờ tôi thật sự rất cần số tiền này…” Cô hít sâu một hơi, diễn vai người làm công hèn mọn đòi tiền lương rất sống động.
Nguyên chủ cũng đã ở ngôi biệt thự này được khoảng một tháng, gần như mỗi tối đều phải ở phòng khách chờ Lục Yến tan làm về, buổi sáng thì đi giúp những người hầu trong biệt thự dọn dẹp quét tước.
Làm một “người hầu”, nhưng không thể làm không công.
Lấy một tháng tiền lương của anh ta, cũng đâu quá phận?
“Tôi sẽ bảo thư ký mau chóng chuyển tiền lương cho cô.” Lục Yến buông tách trà trong tay xuống, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Thời Trăn gật đầu, bộ dáng vờ như hơi xấu hổ: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã làm việc luôn tục suốt cả tháng, buổi tối còn thường xuyên tăng ca, muốn xin nghỉ hai ngày để thư giãn một chút.”
Nói tới đây, cô hơi ngừng lại, vẻ mặt đơn thuần bổ sung thêm: “Hai ngày nghỉ này ngài cứ trừ thẳng vào tiền lương của tôi là được.”
Trịnh Húc nghe thấy lời cô nói, không nhịn được mà cười thành tiếng: Sao gã ta lại không biết tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị - Lục Yến lại keo kiệt với nhân viên nhà mình như vậy nhỉ?
“Khụ khụ —” Trịnh Húc cảm nhận được không khí nặng nề bên cạnh, làm bộ làm tịch khụ khụ hai tiếng: “E hèm, vừa rồi cổ họng tôi có hơi khó chịu.”
“Hai người cứ tiếp tục.”
“Được.” Ánh mắt Lục Yến âm trầm nhìn vào Thời Trăn đang đứng bên cạnh sô pha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng cổ tay áo.
Dường như Thời Trăn đã thay đổi khá nhiều so với trước kia.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục.” Thời Trăn vô tình đối diện với ánh mắt của Lục Yến, nhịp tim như chợt dừng trong chớp mắt.
Không hổ danh là nam chính trong tiểu thuyết, không chỉ riêng diện mạo anh tuấn, dáng người hoàn mỹ, ngay cả ánh mắt cũng sắc bén vô cùng, giống như tia X¹, khiến người khác phải run sợ.
Nhìn Thời Trăn rời đi, Trịnh Húc đối diện với tầm mắt của Lục Yến, xấu hổ cười trừ: “Biệt thự nhiều người như vậy, đôi lúc có sai sót cũng rất bình thường.”
[1] Tia X: Một dạng bức xạ điện từ có thể xuyên qua các vật thể rắn, bao gồm cả cơ thể.