Tôi gom tóc trên lược, nghiêm túc nhìn Thương Bắc Tinh:
"Điều quan trọng nhất là toàn bộ số tóc tôi rụng đều đã biến mất..."
Thương Bắc Tinh sửng sốt:
"Biến mất? Biến mất là sao?"
Hôm đó tôi đang chải tóc, chợt phát hiện trên lược có rất nhiều tóc, vừa định dọn sạch chúng thì Thương Bắc Tinh gọi tôi ra sân có chuyện.
Tôi vội vàng theo hắn ra ngoài, về đến nhà thì phát hiện chiếc lược đã sạch trơn, giống như thể mớ tóc rụng trước đó đều là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Tôi bắt đầu quan sát cẩn thận những người đã vào nhà.
Tuy nhiên, mỗi lần Thương Bắc Tinh gọi tôi ra ngoài có việc gì đó, khi tôi quay lại, tóc rụng lại chẳng thấy đâu hết.
Thương Bắc Tinh sờ cánh tay đang nổi da gà:
"Đây không phải là quá biếи ŧɦái sao? Trộm tiền thì thôi đi, giờ còn trộm cả tóc!"
Trong nhà này chỉ có mấy người chúng tôi, kẻ trộm không phải là Trương Cường thì chắc chắn là Lưu Mai.
Hoặc có thể là cả hai?
"Trời ạ, hù ch/ết tôi rồi!"
Thương Bắc Tinh quay lại thì giật mình, hóa ra lúc chúng tôi đang nói chuyện, Đầu Đầu từ ngoài sân bước vào, đang ngồi xổm dưới chân Thương Bắc Tinh và chăm chú lắng nghe chúng tôi nói chuyện.
Nhìn thấy Thương Bắc Tinh sợ đến nhảy dựng lên, khuôn mặt cứng ngắc của Đầu Đầu giật giật, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một vẻ mặt vui vẻ cực kỳ quỷ dị.
Giống như một người bị liệt các cơ trên mặt đang cố mỉm cười.
Tôi vô cùng kinh ngạc, Thương Bắc Tinh không hề nói dối, Đầu Đầu thực sự có thể cười!
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều con rối ở thị trấn này, hầu hết đều không biết biểu lộ cảm xúc, biết cười như Đầu Đầu quả thật là lần đầu tiên được thấy.
Tôi sờ cánh tay, cảm giác càng kinh khủng hơn.
Một con rối biết cười...