Nhân Ngư Thương

Chương 41

Đúng lúc này, Đầu Đầu đột nhiên giật lấy chiếc lược trong tay Thương Bắc Tinh, đồng thời cướp đi nắm tóc trên tay hắn.

Trước ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi, Đầu Đầu đặt nắm tóc đen ấy lêи đỉиɦ đầu.

Đây là có ý gì?

Tôi và Thương Bắc Tinh trố mắt nhìn nhau, hắn mím môi, cẩn thận nhìn chằm chằm Đầu Đầu một lúc, sau đó lấy tóc ra khỏi đầu nó:

"Đầu Đầu, tóc của ngươi khá dày, không cần đội tóc giả nữa."

Tôi kéo tay Đầu Đầu, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ hết sức kỳ dị:

"Đầu Đầu, ngươi muốn nói với chúng ta rằng tóc trên con rối được làm từ tóc thật của người, có phải không?"

Cơ thể cứng ngắc của Đầu Đầu gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu. Tôi còn muốn hỏi thêm, nhưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Lưu Mai:

“Tống cô nương, ăn cơm thôi."

Chúng tôi thuê nhà của Lưu Mai với giá một đồng bạc trong một tháng, cô ấy cung cấp cho chúng tôi ngày ba bữa ăn, đó là một thỏa thuận rất hời:

"Được rồi, chị Lưu Mai, tôi tới ngay."

Tôi đứng dậy định đi, nhưng vừa bước được một bước, Đầu Đầu đã kéo lấy gấu váy của tôi.

Nó dùng lực mạnh đến mức gần như kéo rách váy tôi.

"Đầu Đầu, ngươi sao vậy?"

Thương Bắc Tinh xoa xoa trán:

"Toang rồi, tôi nghĩ là tôi đã mua phải một con rối hỏng mất rồi."

Những con rối ở thị trấn này thường gặp nhiều vấn đề khác nhau, một số đang làm việc thì đột nhiên chạy khắp nơi như điên.

Trước đây tôi đã từng thấy một con rối trong một quán rượu, bưng một mâm thức ăn rồi đặt trực tiếp thức ăn lên đầu khách.

Khi trong thị trấn có một con rối có hành động bất thường, sai dịch sẽ nhanh chóng xuất hiện và đưa con rối đó đi.

Những con rối bị hỏng được tập hợp lại để thiêu hủy. Mỗi tháng đều có vài con rối bị thiêu hủy. Tôi nhìn xuống khuôn mặt bụ bẫm và đôi mắt đen như quả nho của Đầu Đầu, cảm thấy có chút không đành lòng:

"Sau này đừng làm những hành động như vậy trước mặt người khác. Nếu người ta cho rằng ngươi là một con búp bê hỏng, ngươi sẽ bị thiêu rụi đấy."

Đầu Đầu dường như hiểu được lời tôi nói, lập tức buông tay ra, lùi lại hai bước.