Ôn Trúc Sâm còn đang lo tìm không thấy cơ hội dọn ra khỏi biệt viện Việt Sơn, thế nên vừa nghe bác Tần nói vậy, trái tim bỗng chẳng còn thấy đau đớn chi nữa. Cậu vui mừng gật đầu: “Được, được chứ, cảm ơn bác Tần đã nói cho tôi biết.”
Lúc nãy, cậu đã kiểm tra toàn bộ lịch sử chuyển tiền trong điện thoại, còn lân la hỏi thăm vài người làm trẻ tuổi, sau một hồi cũng biết được tổng số tiền nguyên chủ đã chi ra.
Con số trước mắt là tám triệu, vẫn chưa khổng lồ đến độ khiến khung cảnh trước mắt tối sầm lại, chỉ còn nước nằm dài trên đất chờ chết.
Nếu cậu liều mạng làm việc, có lẽ một ngày nào đó sẽ trả hết nợ thật, huống hồ chi bây giờ còn có thêm một cơ hội tham gia show thiếu nhi, dù cậu không quá am hiểu về ngành nghề này nhưng cát-xê ít nhất cũng phải vài trăm nghìn, thế là đủ để giảm bớt một phần lớn áp lực trên người cậu rồi.
Sau khi thông báo rõ ràng lịch trình kế tiếp, bác Tần không nói thêm câu nào nữa mà bước tới một giá sách khác, bên ngoài thì giả vờ như đang lựa sách, nhưng thật ra lại lén quán sát từng hành động của Ôn Trúc Sâm.
Trên thương trường, nhà họ Hứa có tiếng là tay chân không sạch sẽ, thế nên sáng hôm nay, lúc Ôn Trúc Sâm bảo muốn tới phòng sách lấy mấy quyển sách về đọc là bác ấy đã cảm thấy “cậu” không có ý tốt gì rồi.
Thế là bác ấy quyết định thuận nước đẩy thuyền, mượn cơ hội này kiểm tra thử xem sao, vì sẽ chẳng gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Song lúc nhìn thấy tay Ôn Trúc Sâm đưa về phía bàn làm việc của Cung Chỉ qua khe hở giữa các quyển sách, bác Tần vẫn vô thức nín thở.
Không biết sao nhưng từ lúc cậu Ôn tỉnh lại sau cơn hôn mê đột ngột sáng này thì tính cách như thay đổi một trăm tám chục độ vậy.
Cũng vì thế mà… bác ấy thật sự rất muốn lao ra ngăn cản hành động lúc này của cậu Ôn.
Nhưng trong lúc bác Tần còn đang do dự không biết có nên mở miệng ngăn cậu lại hay không thì bàn tay của cậu đã chạm tới bìa kẹp tài liệu, sau đó… đẩy chúng sang một bên, cầm lấy một vỉ thuốc nằm bẹp dí bên dưới xấp tài liệu lên, quay sang hỏi bác Tần: “Anh Cung bị bệnh hả bác?”
Bác Tần nhất thời không biết trả lời làm sao.
“Cậu Ôn?” Đúng lúc này, Gloria nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động, lại thấy cửa chỉ khép hờ, bèn vội vàng lại gần, lúc nhìn thấy Ôn Trúc Sâm ở bên trong thì vô cùng hốt hoảng: “Cậu không thể vào đây…” Còn chưa nói dứt câu thì cô ấy đã nhìn thấy bác Tần bước ra từ phía sau giá sách, trái tim treo cao lập tức hạ xuống, gọi một tiếng: “Majordomo?”
Nếu là majordomo dẫn cậu Ôn vào thì không sao rồi.
Còn Ôn Trúc Sâm lại tưởng ban nãy mình nói nhỏ quá, bác Tần không nghe thấy, bèn lớn tiếng hỏi lại: “Bác Tần, Anh Cung bị bệnh hả bác?”
Bác Tần vẫn im thin thít, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Còn chưa nghĩ xong lý do thì Gloria đã mở miệng nói trước: “Từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cậu Cung sẽ thường xuyên thấy đau đầu…”
Đang nói giữa chừng, Gloria bỗng cảm nhận được ánh mắt của bác Tần, lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, bèn vội vàng ngậm miệng.
Từ phản ứng của hai người, Ôn Trúc Sâm đoán được chuyện Gloria suýt nói ra là việc mà mình không nên biết, thế là không nói thêm câu nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình, ngây người một giây. Sau đó cậu nhận ra mình không nên tiếp tục nán lại đây nữa, bèn ôm mấy quyển sách thuốc cũng như sách dạy nấu ăn vừa lựa ban nãy vào lòng, chào tạm biệt bác Tần, sau đó rón rén rời khỏi phòng sách.
Bác Tần kiểm tra phòng sách một lượt, sau khi xác nhận không có gì bất thường thì lấy điện thoại ra, gọi vào số của Cung Chỉ: “A Chỉ, cậu Ôn không có động vào mấy thứ kia.”
“Cháu biết rồi.” Giọng nói trầm thấp đầy ngạo mạn vang lên từ điện thoại.
Dù có thể gọi thanh niên ở đầu dây bên kia một tiếng “A Chỉ”, nhưng bác Tần vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người không hề nhỏ, thậm chí còn cho rằng tính cách của Cung Chỉ quá lạnh lùng, thờ ơ.
Nhưng lần thử Ôn Trúc Sâm này là ý của cô ba, bác ấy không báo cho A Chỉ biết mà trực tiếp bắt tay vào hạnh động nên anh có tức giận cũng là chuyện bình thường thôi.
Ngay lúc bác Tần cho rằng Cung Chỉ đang giận mình, thì thanh niên ở đầu còn lại bỗng hiếm được một lần chủ động mở miệng hỏi: “Cậu ta động vào thuốc của cháu hả?”
Lúc cậu cầm vỉ thuốc lên thì đang đưa lưng về phía camera giám sát nên Cung Chỉ không có cách nào nhìn rõ sau khi cậu cầm vỉ thuốc nên thì đã làm gì, thế là chỉ đành hỏi bác Tần sau.
Bác Tần ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát lắp trong phòng sách, lập tức hiểu ra dù Cung Chỉ đang ở công ty thì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối những chuyện vừa xảy ra trong phòng sách.
Có điều trong ban nãy cậu Ôn đã vô tình chắn trước mặt camera giám sát nên anh mới không thể biết được chuyện xảy ra trước bàn làm việc ban nãy.
Ánh mắt của bác Tần thuận theo lời nhắc nhở của Cung Chỉ mà hướng về phía bàn, sau đó thoáng sững sờ.
“Cậu Ôn…” Bác Tần cúi đầu, hướng mắt về một góc bàn làm việc, tốc độ nói dần chậm lại: “Cắt toàn bộ góc nhọn của vỉ thuốc… thành hình cung.”
***
Sau giấc ngủ trưa, mọi người chuẩn bị lên đường về nhà cũ của nhà họ Cung.
Lúc xuống lầu, Đỉnh Đỉnh vừa dặn dò Ôn Trúc Sâm lúc xuống cầu thang nhớ cẩn thận dưới chân, vừa luôn miệng giới thiệu bạn thân của mình cho Ôn Trúc Sâm biết trước: “Leilani và Harvey đã sinh em bé rồi đó, nhất định Sâm Sâm sẽ thích cho xem.”
Bác Tần nhìn thoáng qua kiểu tóc của Ôn Trúc Sâm, trong lòng có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mở miệng giải thích cho Ôn Trúc Sâm hiểu như bình thường: “Leilani và Harvey là hai chú chó núi Bernese mà Đỉnh Đỉnh thích nhất, tháng trước Leilani vừa sinh ba chú chó con, mấy hôm nay cũng là ngày chúng đầy tháng, trông khỏe mạnh kháu khỉnh đáng yêu lắm.
Ôn Trúc Sâm thích nhất là chó với mèo, lúc biết Đỉnh Đỉnh thế mà nuôi cả một gia đình chó núi Bernese nhỏ thì hai mắt lập tức sáng rực cả lên.
Đỉnh Đỉnh nãy giờ cứ nhìn Ôn Trúc Sâm hoài, thấy cậu hình như rất có hứng thú với con của Leilani và Harvey thì vui vô cùng, đôi mắt to tròn khẽ chớp, nhìn chằm chằm kiểu tóc của cậu không rời: “Tóc đuôi gà của Sâm Sâm đẹp ghê á.”
Hồi trưa lúc được người làm ôm về phòng, bé con không có ngủ, nhưng vì là trẻ con nên lúc này, trông bé vẫn tràn đầy sức sống.
Nghe thấy lời khen của Đỉnh Đỉnh, Ôn Trúc Sâm mới bất chợt nhớ ra trước khi ra khỏi nhà, để cho tiện thì cậu đã túm mái tóc hơi dài của mình ra sau, cột bừa lại, nên có lẽ trông cậu lúc này tương đối khác bình thường.
“Chú nhỏ có muốn sờ thử không?” Dứt lời, Ôn Trúc Sâm lập tức nghiêng đầu về phía Đỉnh Đỉnh.
Tuy thời gian hai chú cháu quen biết nhau không dài, nhưng Ôn Trúc Sâm có thể cảm nhận được hình như Đỉnh Đỉnh rất giống cậu một điểm, đó là lúc nhìn thấy thứ mình thích sẽ không kiềm nổi mà muốn vuốt ve, xoa nắn một phen.
Bằng chứng chính là ngón tay, góc áo của cậu, rồi chén hình gấu trúc đỏ trên bàn ăn, hai tai lớn của Pudding…
Mỗi lần được chạm vào, cảm xúc hạnh phúc của Đỉnh Đỉnh đều sẽ chạm mốc cao nhất.
Quả nhiên, Ôn Trúc Sâm vừa dứt lời, Đỉnh Đỉnh lập tức cười tủm tỉm đồng ý, sau đó vội vàng vươn cánh tay béo mập, chờ Sâm Sâm ôm bé vào lòng để có thể sờ đuôi gà đáng yêu của cậu.
“Chú cũng muốn cột đuôi gà như Sâm Sâm.”
“Thế chờ khi nào trở về từ nhà cũ, anh sẽ cột cho chú nhỏ nhé, được không?” Ôn Trúc Sâm mỉm cười, sờ đầu bé con.
Đỉnh Đỉnh vui vẻ giơ nắm đấm lên trời: “Được!”
Trong tiếng cười đùa giòn giã, hai người cùng bác Tần cùng đi ra nhà để xe.
“Chú nhỏ tới đây, chúng ta ngồi chỗ này.” Ôn Trúc Sâm đặt Đỉnh Đỉnh trong lòng xuống ghế trẻ em ở hàng ghế sau, kiên nhẫn chỉnh tư thế giúp bé, rồi dịu dàng hỏi: “Như vậy được chưa?”
Đỉnh Đỉnh vẫn cười tủm tỉm đáp lại: “Được rồi, cám ơn Sâm Sâm.”
“Không cần khách khí.” Ôn Trúc Sâm bị giọng nói non nớt của bé hạ gục, ý cười tràn đầy hai mắt. Cậu tiện tay chỉnh lại ống quần bị kéo cao của Đỉnh Đỉnh, sau đó mới leo lên xe.
Truyện bên lề:
Họ Cung nào đó: Em ấy yêu mình ghê
Bác Tần: Chỉ là cậu Ôn có hơi tốt bụng quá thôi
Họ Cung: Không tin