Bác Tần có thể nhìn thấy rất rõ cách cậu Ôn và Đỉnh Đỉnh ở chung với nhau.
Từ trước đến nay, có lẽ là do cách biệt tuổi tác giữa cha mẹ và Đỉnh Đỉnh quá lớn, nên dù mới chỉ là một đứa nhóc ba tuổi vắt mũi chưa sạch, Đỉnh Đỉnh lại luôn bày ra dáng vẻ điềm đạm, trưởng thành, chứ chưa bao giờ thấy bé gần gũi với ai tới vậy.
Huống hồ chi hôm nay mới là ngày đầu tiên Đỉnh Đỉnh quen biết cậu Ôn, sao lại thân thiết như thế.
Mà vậy cũng tốt, có cậu Ôn làm bạn, trông Đỉnh Đỉnh vui vẻ hơn trước nhiều.
Bác Tần mừng thầm trong lòng.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, ngoài cậu Ôn ra, bình thường người duy nhất mà Đỉnh Đỉnh thích nói chuyện cùng chính là A Chỉ luôn bộn bề nhiều việc, hiếm khi về nhà.
Ôn Trúc Sâm không biết bác Tần ngồi ở ghế phó lái đã nghĩ gì dọc đường đi, lúc này cậu thật sự rất mệt, hai mắt chẳng thoải mái chút nào, cần được nhắm lại nghỉ ngơi một lát ngay lập tức thì mới ổn.
Giống như cậu trước khi mắc bệnh u não, nguyên chủ cũng bị cận thị nặng, điểm khác biệt lớn nhất là nguyên chủ quen đeo kính áp tròng, còn cậu lại thích đeo kính bình thường hơn.
Từ hồi giữa trưa, sau khi đi từ phòng sách về phòng ngủ, Ôn Trúc Sâm đã cảm thấy hai mắt có hoi khó chịu, ngồi ngây người trên ghế cả nửa ngày mới muộn màng đoán ra được có lẽ là do trong mắt có kính áp tròng.
Cậu vội vàng bước vào phòng tắm, đứng trước gương kiểm tra thử, quả nhiên phát hiện một cặp kính áp tròng màu nâu nhạt dán sát vào củng mạc mắt.
Trước giờ Ôn Trúc Sâm chưa từng xài kính áp tròng lần nào, thế nên sau một hồi trầy da tróc vẩy mới lấy được tròng kính ra, thậm chí hốc mắt còn đỏ hết cả lên, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt chờ nó dịu lại.
Có điều sau khi gỡ kính áp tròng xuống, cậu đã lục tung mọi ngóc ngách trong phòng ngủ nhưng lại chẳng nhìn thấy cặp kính đeo bình thường nào ngoài mấy chục hộp kính áp tròng dùng một ngày bỏ đầy trong ngăn kéo.
Rơi vào đường cùng, Ôn Trúc Sâm chỉ đành lên mạng tìm kiếm cách đeo kính áp tròng, sau đó khui một hộp tròng kính mới để đeo lên. Dù có hơi khó chịu nhưng ít nhất thì cậu có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
“Ưm…” Đỉnh Đỉnh ngồi yên bên cạnh bỗng phát ra tiếng rên nhỏ, kéo tâm trí Ôn Trúc Sâm về lại mặt đất.
Cậu quay đầu nhìn, bé con đã nghiêng đầu sang một bên, lưng dựa ghế trẻ em ngủ say sưa. Thế nhưng bàn tay múp míp đang siết chặt lấy hai ngón tay của Ôn Trúc Sâm lại chẳng hề có dấu hiệu thả lỏng.
Thấy Đỉnh Đỉnh đã ngủ say, bác Tần ngồi trên ghế phó lái ngoái đầu lại nhìn, rồi nói nhỏ với Ôn Trúc Sâm: “Trước giờ Đỉnh Đỉnh ngủ không sâu, dễ bị tỉnh lại lắm, xin cậu Ôn đừng trách mà cố gắng nhẫn nhịn một chút nhé.”
Ôn Trúc Sâm lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không sao, không phải việc gì lớn.”
Bác Tần gật đầu cảm ơn cậu.
Thông thường, tư thế ngủ của trẻ em sẽ không quá nghiêm chỉnh, nhưng hiển nhiên Đỉnh Đỉnh là một ngoại lệ. Ngoài bàn tay nhỏ cứ nắm chặt lấy ngón tay Ôn Trúc Sâm không chịu buông ra thì bé con ngủ rất ngoan, thỉnh thoảng xe hơi xóc nảy một chút khiến cơ thể nhỏ bé hơi lảo đảo thì mới khó chịu lắc lắc đầu mấy cái thôi.
Ôn Trúc Sâm sợ bé bị trẹo cổ nên vội vươn tay ra, đỡ lấy gáy Đỉnh Đỉnh qua lớp áo.
Có thể là nhiệt độ nơi lòng bàn tay của Ôn Trúc Sâm chênh lệch nhiều với da cổ Đỉnh Đỉnh nên dù đã được lớp vải dệt ngăn cắt một chút nhưng độ ấm vẫn xuyên qua được mà tiếp xúc với da của Đỉnh Đỉnh.
Bé con mở đôi mắt nhập nhèm lên nhìn, khi thấy Sâm Sâm vẫn giữ nguyên tư thế đỡ cổ giúp mình trông không mấy thoải mái kia thì vội vàng ngồi thẳng người, áy náy vỗ nhẹ lên đôi chân ngắn ngủn toàn thịt của mình mấy cái, rồi nói với Sâm Sâm rằng: “Sâm Sâm nằm xuống đây nè!”
Ôn Trúc Sâm làm gì kháng cự nổi sự tấn công của giọng nói non nớt kia, chỉ biết mỉm cười khuyên nhủ: “Chú nhỏ, anh không có mệt, ngoan, ngủ tiếp đi nào.”
Có lẽ là vì quá buồn ngủ nên sau khi cọ nhẹ gương mặt phúng phính lên ngón tay thon dài của Ôn Trúc Sâm mấy cái, lại chu môi hôn cái chóc vào lòng bàn tay của Ôn Trúc Sâm như gà con mổ thóc thì Đỉnh Đỉnh lập tức lăn ra ngủ say sưa
***
Chiếc xe Lincoln màu đen chạy từ từ qua cổng lớn tối màu nhưng lại tỏa ra toàn mùi tiền.
Tốc độ xe chậm dần khiến Ôn Trúc Sâm nhận ra rất có thể mình sắp được gặp ông cụ Cung, thế là không nhịn được mà hơi căng thẳng, vội đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đánh giá quang cảnh xung quanh.
Nhà cũ của nhà họ Cung được xây theo lối kiến trúc Trung Quốc điển hình, kết cấu phần ngoài trông rất hào hùng, khoáng đạt, chỉ mỗi sự uy nghiêm của cánh cổng màu đỏ đen kia thôi đã đủ để chắn lại toàn bộ những ồn ào náo động của thế giới ngựa xe như nước ngoài kia.
Bốn góc của đình đài lầu các sẽ cong lên, tựa như chim bay giương cánh, tạo cảm giác sống động, hân hoan; đấu củng chịu lực xen kẽ vào giữa các cột, xà và kẻ, tạo nên kết cấu vững chắc như núi*; hoa văn trên cái nghé được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, tạo hình của những linh vật** cũng rất sống động, đặc biệt là Giải Trãi*** ở chính giữa, trông nó thật đến độ chỉ cần chạm mắt là đủ khiến chúng ta lạnh cả sống lưng.
(Bản chuyển ngữ trên chỉ mang ý nghĩa tham khảo, không đúng một trăm phần trăm do editor không rành thuật ngữ ngành kiến trúc lắm)
*Hình minh họa** Từ gốc là 吻兽, hán việt: vẫn thú, ý chỉ những con vật thường được đắp trên mái nhà trong kiến trúc cổ truyền*** Giãi Trải: tên một thần thú, tương truyền có từ đời vua Thuấn. Linh vật này được mô tả là giống hình con dê, có một sừng, biết phân biệt thị phi, trắng đen, phải trái, hễ gặp kẻ gian tà là dùng sừng đâm ngay, nhưng không bao giờ chạm đến người ngay chính.“Cậu Ôn, xuống xe được rồi.”
Trong một phút thất thần, Ôn Trúc Sâm bị bác Tần nhắc nhở rất nhiều lần, mới tìm về được giọng nói của mình: “À, tôi biết rồi.”
Đỉnh Đỉnh vẫn còn đang ngủ, Ôn Trúc Sâm lo bé sẽ bị gió thổi cảm lạnh nên tiện tay cởϊ áσ khoác của mình xuống, bọc bé lại thật kỹ rồi mới ôm bé xuống xe.
Người hầu ở nhà cũ đông hơn biệt viện Việt Sơn rất nhiều, khi thấy Ôn Trúc Sâm ôm Đỉnh Đỉnh xuống xe, họ không kiềm được mà ghé đầu bàn tán với nhau.
“Người đang ôm Đỉnh Đỉnh là ai thế? Đỉnh Đỉnh vậy mà lại đồng ý để cậu ta ôm hả?!”
“Thoạt nhìn có vẻ giống Hứa Trúc Sinh, chính là diễn viên từng thông báo sẽ rời khỏi giới giải trí đó, có nhớ không?”
“Hả? Chẳng lẽ đây chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Hứa đã kết hôn với cậu A Chỉ?”
“Cậu ta đâu còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Hứa nữa, đồ giả thôi, giờ người ta tên là Ôn Trúc Sâm, là thứ tú hú chiếm tổ đấy.”
“Thế cậu ta tới đây làm gì? Để ăn chửi hả?”
“Chắc là ông chủ tính đích thân ra mặt chất vấn cũng nên, chậc, sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta đâu… thôi đủ rồi, đừng tám nữa, quản gia Tần xuống xe rồi kìa.”