An Manh

Chương 9

Mẹ tôi đi chùa lễ phật, cầu hai con linh vật.

Linh vật nam giấu ngày sinh của Thẩm Yến Chiêu, còn linh vật nữ thì giấu ngày sinh của tôi.

Cầu bình an; cầu sức khỏe; cầu người yêu nhau, có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Mẹ bảo tôi đưa linh vật cho Thẩm Yến Chiêu.

Thẩm Yến Chiêu không muốn lấy linh vật của anh ấy, mà chỉ muốn lấy linh vật của tôi.

Anh ấy nói con linh vật nữ có khuôn mặt đỏ bừng trông rất giống tôi, xấu đau xấu đớn.

Anh ấy nói nhìn thấy nó, tựa như nhìn thấy tôi.

Anh ấy thích nhìn thấy tôi.

Linh vật đó cho đến bây giờ, vẫn còn đặt ở trên bàn làm việc của Thẩm Yến Chiêu.

Tôi sợ đến lúc tôi chet, Thẩm Yến Chiêu sẽ vứt nó đi như vứt rác.

Đó là đồ mẹ cầu cho tôi, nên tôi phải lấy về, đặt ở trước bia mộ của mẹ, thay tôi chăm sóc bà.

Lúc tôi đến công ty, Thẩm Yến Chiêu đang xem video quay tôi hồi sáng, trong video tôi chảy m á u mũi, nói mình sắp chet.

Nhìn thấy tôi, anh ấy ném điện thoại sang một bên, chẳng nói chẳng rằng gì.

Tôi nhìn vào bàn làm việc của anh ấy, thấy nơi ban đầu đặt linh vật nay đã trống không.

Tôi nhăn mày hỏi anh ấy, "Linh vật của tôi đâu?"

Chu Tiếu Tiếu đuổi theo tôi vào đây, nghe thấy tôi hỏi, cô ta cười nói: “Hai ngày trước em bị đâm vào lòng bàn tay, Thẩm tiên sinh đau lòng quá, anh ấy nói không nỡ để em bị thương, nên đã tặng con linh vật kia cho em rồi.”

“Anh ấy còn nói con linh vật đó giống em, ngốc nghếch vụng về, thế nhưng anh ấy cũng rất thích.”

"Chị Manh Manh, chị nói xem có phải anh ấy nói xằng không? Em xinh đẹp như vậy, nào giống con linh vật xấu xí kia chứ…”

Tôi siết chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Yến Chiêu, hỏi anh ấy: “Anh lấy tư cách gì mà lấy đồ của tôi đưa cho người khác?”

"Đó là đồ mẹ tôi cầu cho tôi, anh lấy tư cách gì mà đưa cho người khác!”

Anh ấy cười cười, tác phong như thằng khốn mà nói với tôi: “Linh vật đó là đồ của cô à? Thật xin lỗi, tôi quên mất, còn tưởng là đồ không đáng tiền gì đó cơ…”

Không đợi anh ấy nói xong, tôi đã cầm lấy gạt tàn đặt ở trên bàn ném về phía anh ấy.

Thẩm Yến Chiêu không né, chiếc gạt tàn thủy tinh đập vào trán anh ấy, chảy m á u.

Chu Tiếu Tiếu hét lên một tiếng, mắng tôi: "Chị có b ệ n h à? Chỉ vì một con linh vật mà đánh người.”

Cô ta quay người đi ra ngoài, rồi nhanh chóng quay lại, trên tay cầm con linh vật của tôi.