An Manh

Chương 8

Ngày mẹ tôi bị b ệ n h, bà bị chảy m á u mũi.

Bà mất quá nhiều m á u, hôn mê ba ngày, khi tỉnh lại, bà nói, muốn tôi và Thẩm Yến Chiêu chia tay.

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, khẽ nói: “Mẹ ơi, anh ấy sẽ không ghét bỏ con đâu.”

Như là nói cho mẹ tôi nghe, cũng như là nói cho chính mình nghe.

Mẹ nhẹ nhàng nắm tay tôi, gật đầu nói: “Mẹ biết rồi, nó là một cậu bé ngoan.”

Bà hơi dừng lại, cười nói: “Hai người các con yêu đương từ hồi cấp ba, mỗi sáng nó đều đạp xe đạp đến đợi con ở đầu ngõ, con cho rằng mẹ không biết sao?”

"Có lần mẹ thấy, nó mua bánh bao nhân thịt cho con ăn sáng."

“Trong túi nó chỉ có 12 tệ, một cái bánh bao hết 10 tệ, còn lại 2 tệ thì mua hai ly sữa đậu nành, nó một ly, con một ly.”

"Lúc đó con vừa ham ăn lại còn ngốc, nó gạt con là nó ăn rồi, con cũng tin, lại còn cực kỳ thỏa mãn ăn bánh bao nữa chứ.”

"Lúc đó Tiểu Thẩm thật đáng thương, bố mẹ ly hôn, không ai cần nó, mỗi tháng chỉ cho nó một ít phí sinh hoạt, sống chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi.”

“Mười hai tệ, có lẽ là phí sinh hoạt một ngày của nó, thế mà nó lại không thèm nghĩ ngợi, liền đem đi tiêu hết ở trên người con.”

“Lúc đó mẹ cảm thấy, con gái nhà mình thật may mắn, tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”

“Thằng bé học giỏi, đối nhân xử thế cũng tốt, tốt đến nỗi chẳng có gì để chê.”

“Chính vì nó quá tốt, nên mẹ mới không nỡ.”

Năm đó, bà nội của Thẩm Yến Chiêu cũng bị b ệ n h nằm viện, từ nhỏ anh ấy đã sống với bà nội, nên tình cảm rất sâu đậm.

Để chữa bệnh cho bà nội, nên ngày nào anh ấy cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Mẹ tôi nói, đôi cánh của Thẩm Yến Chiêu rất gầy yếu.

Lưng vừa cõng bà nội, lại cõng tôi, anh ấy sẽ không thể bay lên được.

Tôi cấu lòng bàn tay, một lúc lâu sau, mới run rẩy nói một câu: "Mẹ...con không nỡ bỏ anh ấy.”

Một câu không nỡ, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Dù chuyện đã qua mười năm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn.

Tôi mua trái hồng mẹ thích ăn nhất, định bụng đi đến mộ gặp mẹ lần cuối.

Tôi sắp chết, nên phải nói với mẹ một tiếng, về sau tôi sẽ không đến nữa.

Trước khi đi, tôi đến công ty của Thẩm Yến Chiêu trước, tìm hắn để lấy đồ.

Hồi mẹ tôi còn sống, bà rất thích Thẩm Yến Chiêu.

Cái hồi mẹ tôi chưa bị b ệ n h, tôi và Thẩm Yến Chiêu vẫn còn yêu đương thắm thiết.