Yêu Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Anh Trai

Chương 9

Ăn tối xong, tôi và Cố Nhiên đi dạo trong vườn hoa ở dưới lầu phía sau nhà tôi.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu vào người Cố Nhiên, dường như cả người anh ấy được phủ một lớp ánh sáng vàng, đẹp đến nỗi tựa như tranh.

Tôi đứng trên bồn hoa nhéo mặt anh ấy, than thở nói: “Sao anh đẹp trai thế?”

Cố Nhiên cưng chiều ôm eo tôi: “Nếu không thế, sao em có thể yêu anh chứ?”

Tôi cười hì hì: “Lúc ấy sao anh lại đồng ý giúp em đưa anh trai em về nhà vậy?”

Cố Nhiên hơi dí sát mặt lại gần, giọng nói khêu gợi xen lẫn ý cười: “Anh cũng rất muốn từ chối em, nhưng em lại gọi anh là anh trai, vừa đáng yêu lại dịu dàng.”

Tôi chớp mắt: “Nhưng, anh và anh trai em là kẻ thù không đội trời chung đấy.”

Cố Nhiên dịu dàng nói nhỏ vào tai tôi: “Nếu biết trước cậu ta có em gái đáng yêu như vậy, thì anh đã ra tay từ lâu rồi.”

Người nào có thể chịu được loại cám dỗ này chứ?

Cố Nhiên áp trán vào trán tôi, mặt mày tràn đầy dịu dàng:

"Em nói xem, anh em sẽ không đột nhiên xuất hiện đâu nhỉ?"

Tôi nhướng mày kiêu ngạo nói: “Không đâu, anh em ghét mấy nơi thiếu ánh sáng như này lắm, quá tối, ngày thường toàn đi đến đường chính đối diện thôi.”

Vừa mới dứt lời, giọng nói quen thuộc của anh tôi vang lên:

"Mẹ, không phải mẹ chỉ muốn ôm cháu trai thôi sao? Con sẽ cố gắng, nỗ lực để Sở Sở kết hôn trong năm nay, sang năm cho mẹ ôm cháu trai…”

Tôi dứt khoát đẩy Cố Nhiên ra, nhưng anh ấy lại nhanh tay hơn, nhìn thấy anh tôi càng lúc càng đến gần, tôi sợ đến mức chân mềm nhũn.

Anh tôi đi ngang qua thấy cảnh này: “Ôi, phản cảm quá.”

Tôi sợ đến mức ôm chặt cổ Cố Nhiên, nếu như bị phát hiện, có lẽ chân tôi sẽ bị đánh gãy mất.

Mãi đến khi tiếng bước chân đi xa, tôi mới đẩy Cố Nhiên ra, quở trách: “Lá gan của anh cũng lớn quá đấy.”

Cố Nhiên tủi nói: “Vừa nãy em lại muốn đá anh vào bồn hoa thêm lần nữa đúng không?”

Tôi cười mỉa: “Thật xin lỗi, phản ứng bản năng.”

Cố Nhiên xoa tóc tôi thành cái ổ gà: “Em đây là muốn mưu sát chồng mình đấy à.”

Tôi nhón chân hôn lên mặt anh ấy một cái, cười hì hì: “Đều là hiểu lầm thôi.”

Về đến nhà, tôi thay dép định đi lên lầu thì anh tôi gọi với:

"Sở Sở, đi đâu vậy?"

Tôi quay lại nhìn anh trai đang cầm bữa khuya từ trong bếp đi ra, chột dạ nói: “Đi dạo phố mới về.”

Anh tôi bưng mì đã nấu chín tới trước mặt tôi: “Ăn không?”

Tôi làm dấu gạch chéo: “Tối mới ăn cháo, nên em no rồi.”