Yêu Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Anh Trai

Chương 8

Cố Nhiên cũng đứng dậy, cười lạnh: "Cậu đoán xem!"

Thấy sắp oánh nhau đến nơi, tôi lập tức đứng dậy định can ngăn, nhưng sau đó liền nhìn thấy anh tôi đưa nắm đấm sang chỗ tôi, Cố Nhiên vội vàng kéo tôi sang một bên để né đi, nhưng khoảng cách quá gần, nên không thể né.

Anh tôi đấm vào má phải tôi, khóe miệng chảy máu.

Bác sĩ là đàn chị của tôi, chị ấy đau lòng nhìn hai má sưng đỏ của tôi: “Có phải là bạo lực gia đình không?”

Tôi do dự một lúc, gật đầu: “Phải.”

Anh tôi là người trong nhà, đánh nên cũng được coi như là bạo lực gia đình.

Đàn chị rất tức giận, chỉ vào Cố Nhiên nói: "Anh không biết bạo lực gia đình là phạm pháp sao? Vợ anh hiền lành xinh đẹp như vậy, sao anh có thể ra tay nặng như thế này được vậy? Không được, tôi phải báo cảnh sát!" "

Tôi vội đứng dậy ngăn cản đàn chị: “Chị hiểu lầm rồi, anh ấy không có đánh em.”

Đàn chị bác sĩ: “Ơ, chị còn tưởng anh ta là chồng của em cơ, tại thấy ánh mắt nhìn em dịu dàng như vậy cơ mà.”

Lúc này anh trai tôi đi đóng viện phí về, nghe nói như thế thì không vui:

"Em gái tôi sao có thể vừa ý cậu ta được chứ, cậu ta là một kẻ biếи ŧɦái đấy!"

Cố Nhiên nhếch miệng: "Bác sĩ, chính cậu ta là người đánh Sở Sở đấy."

Anh tôi mù mờ!

Đàn chị chỉ vào mũi anh tôi mắng: “Anh có tư cách gì mà gọi người khác là kẻ biếи ŧɦái? Tôi nghĩ anh mới là kẻ biếи ŧɦái ấy, sao đang yên đang lành anh đánh em gái mình làm gì? May mà trước đây Sở Sở còn nói với chúng tôi anh trai của em ấy tốt nhất trên đời, anh mới chính là kẻ biếи ŧɦái đấy!”

Anh tôi bị đàn chị mắng như tát nước vào mặt, không nói nên lời.

Cư nhiên vẫn còn có người trị được anh tôi, tuyệt cà là vời.

Sau khi rời viện, anh trai đưa cho tôi một tấm thẻ, kêu tôi đi dạo phố, xem như là lời xin lỗi, cũng bảo tôi ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ biết.

Đợi anh tôi đi rồi, Cố Nhiên bước ra từ dưới bóng cây, ôm tôi làm nũng một phen:

"Sở Sở, anh còn phải không danh không phận ở bên em bao lâu nữa đây?”

Tôi bụm má phải, bắt đầu giả vờ đáng thương: “Ôi, đau quá.”

Cố Nhiên bất đắc dĩ sờ tóc tôi: “Đi thôi, chúng ta đi xem phim.”

Lảng tránh được vấn đề này, thật tuyệt.

Chỉ tiếc là, má phải của tôi đâu đến mức ngay cả bỏng ngô cũng không thể ăn.

Lẽ ra buổi tối tôi có thể được ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, nhưng giờ đây tôi chỉ có thể ăn cháo kèm với trứng vịt muối.