Sau một ngày ở lại trang viên của anh ta, đến nhá nhem tối anh ta lại đích thân đưa tôi về nhà.
Mới vừa vào cửa đã bị một chiếc cốc đập trúng người, "Quý Chiêu Chiêu, mày còn dám quay về à!"
Ở phía sau Lệ Bắc Thần kéo tôi vào lòng, che chở không để chiếc cốc đập trúng người tôi.
"Bắc Thần? Sao hai người lại đi cùng nhau?" Quý Tinh suy sụp, "Tối hôm qua hai người ___"
Lệ Bắc Thần không thèm trả lời cô ta, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
"Tôi không ngờ cô cả nhà họ Quý lại lén đối xử với em gái mình như vậy đấy, thật đúng là làm cho tôi mở mang tầm mắt.”
Một câu nói làm Quý Tinh vẫn còn đang tra hỏi tôi lập tức bắt đầu giải thích, nói là bọn tôi chỉ đang giỡn mà thôi.
Lệ Bắc Thần nghe xong cười lạnh nói: "Cô cho rằng tôi là kẻ ngốc à? Nếu nhà cô không nuôi nổi cô ấy, bằng không cứ giao cho tôi nuôi đi, dù sao tôi cũng khá thích cô ấy đấy.”
Lời này khiến ánh mắt Quý Tinh nhìn tôi như tẩm thuốc độc.
Sau ngày hôm đó, Quý Tinh lại coi tôi trở thành cái đinh trong mắt, mặc dù sau khi bị Lệ Bắc Thần cảnh cáo cũng không dám làm gì nữa, nhưng cô ta còn rất nhiều cách để trị tôi.
Ngoài việc tùy ý chửi đổng, vứt chuột chet lên trên giường, để lại cơm thiu cho tôi ở trong bếp, hoặc là bỏ kim vào trong giày.
Mà ở trường, Quý Tinh lại ngày càng trắng trợn.
Bởi vì mắt phải phẫu thuật cùng phục hồi, tôi bảo lưu một năm, Quý Tinh năm hai tôi mới năm nhất, nên ở trường cô ta có rất nhiều người hâm mộ.
Chỉ cần cô ta thêm dầu vào lửa nói mấy câu, lập tức sẽ có rất nhiều người nhắm vào tôi.
Lúc nào cũng có người đến chiếm chỗ ngồi của tôi, hoặc khi tôi ngồi vào ghế của mình, nếu không phải trên ghế dính đầy cao su, thì là trên bàn lại có rắn.
Bị nhốt ở trong phòng chứa đồ, hoặc là bị dội nước bẩn rồi nhốt ở trong nhà vệ sinh ___
Tất cả những chuyện này đã tạo cơ hội để cho Lệ Bắc Thần cứu tôi, khi tôi đáng thương lại yếu ớt được anh ta ôm vào lòng, khi hết lần này đến lần khác làm anh ta cảm thấy đau lòng, tôi lại trở thành thỏ con cần được cứu vớt ở trong lòng anh ta.
Anh ta càng cứu tôi, Quý Tinh càng tức giận, càng để người khác bắt nạt tôi, tựa như một vòng tuần hoàn mãi không có điểm dừng.
Đến tối, tiếp tục bị bắt nạt ở trong ký túc xá, chăn bông của tôi chẳng hiểu sao lại ướt sũng, đồ dùng rửa mặt cũng bị ném vào thùng rác.