Thật ra cậu đã từng nghĩ đến cảnh này, chỉ là cậu vẫn chưa thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, vẫn sẽ đau đớn, buồn bã, lúc này đây cậu yếu đuối đứng sau gốc cây nhìn con mình được người khác hôn, chính mình không thể hôn được…
Tòng Hạ cảm thấy đau khổ khôn cùng.
Văn Dịch và Thẩm Bạch từ lâu đã là một cặp đôi hoàn hảo, không phải ư? Chính mình chỉ là một con chuột xám đột ngột xông đến, một con chuột tầm thường đáng khinh bỉ. Ngay cả đứa trẻ…
Cũng sẽ không nhớ đến mình.
Cậu không tiếp tục nhìn cảnh tình cảm ngọt ngào của ba người này nữa, mờ mịt quay lưng rời đi, thậm chí cả tiếng răng rắc rõ ràng khi giẫm lên cành cây bên đường cậu cũng không buồn để ý, không biết đã đi được bao lâu, bước chân chậm rãi quay trở về nơi ban đầu.
Cái đầu thỏ bông vừa mới đặt bên đường cũng không còn bóng dáng, Tòng Hạ tìm rất nhiều lần cũng không thấy, cậu bị ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu đốt cháy, nhưng vẫn cố gắng đi đến cửa hàng cho thuê trang phục biểu diễn, hôm nay cậu không bán được một số bóng bay nào cả, thậm chí còn phải trả tiền mua cả bộ trang phục biểu diễn này.
Sau khi bị chủ cửa hàng mắng mỏ một trận, Tòng Hạ lẩm bẩm xin lỗi rồi rời đi. Khi quay trở lại đường phố, mặt trời trên cao bắt đầu chuyển thành ánh hoàng hôn rực rỡ, cậu trở về nhà cùng với bình minh dần buông xuống, một mình cô đơn, như bị bỏ quên trong một góc xó xỉnh trên thế giới này.
Qua nhiều ngõ ngách đến con hẻm cũ rách nát, vỏ trái cây hôi thối bị vứt bỏ phát ra mùi khó ngửi, những viên gạch lót trong hẻm cũng lồi lõm không đều, Tòng Hạ bước qua từng bước, ngày hôm nay đã khiến cậu mệt nhoài cả đi, tiếng thở nóng bức ngày càng làm tê liệt hệ thống thính giác của cậu.
Khi cậu suýt nữa lại bị vấp ngã, một cánh tay đột ngột vươn tới từ phía sau kéo cậu lại, chưa đợi cậu kịp ổn định cơ thể, mùi hương xa lạ vây quanh chóp mũi làm cậu ngất đi trong vòng tay người đàn ông này.
*
Tiếng nước tí tách nhẹ nhàng vang lên bên tai, mũi cũng ngửi thấy mùi hương lạ. Đầu óc Tòng Hạ mơ mơ màng màng, ý thức nửa mơ nửa tỉnh, cậu cố gắng đổi tư thế mấy lần nhưng cảm giác như chìm trong bùn lầy, tựa như bị thứ gì đó trói buộc không thể di chuyển.
Nhưng cơ thể cảm nhận được một cảm giác lạ lùng lạnh buốt, thúc đẩy cậu mở mắt.
Trong tầm nhìn chỉ toàn màu đen, ban đầu cậu nghĩ là trời tối và đã tắt đèn, tuy nhiên sau khi nhắm mắt rồi lại mở ra cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Không thể nhìn thấy, không thể nhìn thấy gì cả, trước đây dù trời tối cũng có thể nhìn thấy hình dáng của đồ vật, nhưng bây giờ dù cố gắng mở to mắt cũng chỉ thấy toàn một màu đen, một màu đen đủ để ép chết người khác. Một cảm giác bất an mãnh liệt từ tận đáy lòng bắt đầu trỗi dậy.
Tòng Hạ nhận ra mắt mình bị bịt bằng một tấm vải đen, qua khe hở của vải có thể thấy được một chút ánh sáng nhỏ, cùng với ý thức ngày càng tỉnh táo, một cảm giác nguy hiểm nhanh chóng chạy dọc từ xương sống lên não.
Tòng Hạ vội vàng muốn vén tấm vải đen, nhưng trong phút tiếp theo lại nhận ra cánh tay không thể di chuyển, ngoài việc cơ thể bủn rủn không có sức ra, còn có những dải ruy băng buộc cậu rất chặt, cơ thể cậu trần như nhộng, cả hai tay bị buộc giơ lên cao, cổ tay nóng rát, bị buộc bởi một vài sợi dây thừng, cả người như bị treo giữa giữa không trung, chân không chạm đất.
Trái tim càng bị đẩy lên cao, Tòng Hạ cố gắng đặt ngón chân xuống dưới, nhưng hành động này làm cho sợi dây treo cậu lắc lư, cơ thể cũng đong đưa theo, giống như đang chơi đánh đu, tạo ra một cung nho nhỏ. Cảm giác không ổn định này khiến sợ đến mức phát ra một chút âm thanh, rất nhỏ.
"Vui chứ?"