Khó khăn lắm cậu mới di chuyển đến góc tường, cổ tay đột nhiên cảm thấy có một lực đẩy, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai: "Cầm đi."
Người đàn ông không quan tâm đến Thỏ Thỏ vẫn đang ngơ ngác, bèn ép buộc đưa dây bóng bay vào tay Tòng Hạ, cậu không dám thở mạnh, càng căng thẳng càng lúng túng, cậu không thể nắm chặt sợi dây mỏng, cuối cùng vẫn là người đàn ông kiên nhẫn buộc sợi dây vào bàn tay thỏ, phút cuối dường như nói một câu: "Là một con thỏ ngốc." Ý trêu đùa trong giọng nói cực kỳ rõ ràng, nhưng Tòng Hạ căng thẳng đến mức không nghe thấy, trong lòng cậu lại cảm thấy buồn bã.
"Thỏ Thỏ, cha đã giúp bạn lấy lại bóng bay rồi, lần này bạn nhất định phải giữ chặt đó, đừng để mất nó nữa nhé." Giọng nói ngọt ngào của bé con lại vang lên, nhưng Tòng Hạ vẫn chưa đáp lại.
Thấy cậu không phản ứng, người đàn ông như đã mất kiên nhẫn, cúi xuống ôm bé con lên bằng một tay, bộ vest lịch lãm bị nhàu ra nếp gấp. Nhưng người đàn ông không quan tâm.
Khi không còn tiếng động phía sau, Tòng Hạ mới giật mình, do dự liếc nhìn một cái, quả nhiên cả hai đã rời đi.
Bóng bay trong tay bị gió thổi phồng phồng, vài giây sau, dây bóng bay bị đứt, cả chiếc bóng bay liên tục bay lên cùng gió, Tòng Hạ lại ngã ngồi xuống đất.
Khóe mắt cay cay như biển dâng thủy triều, cậu giấu mình trong bộ đồ gấu bông bật khóc. Lúc này là giờ trưa, đường phố không có nhiều người, chỉ có ánh nắng chói chang và một mình cậu.
Một lúc sau, khi khóc mỏi mệt rồi, Tòng Hạ mới cởi bỏ đầu thú bông thỏ ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì nóng, đôi mắt xinh đẹp nhòe vì đã khóc, cậu cố gắng lắc đầu, định khiến bản thân không nghĩ đến đứa trẻ vừa rồi.
Tuy nhiên, càng không nghĩ đến thì càng không kìm chế được, nước mắt rơi lăn trên bộ đồ thú bông bẩn thỉu, Tòng Hạ run rẩy vuốt nhẹ bụng nhỏ đã phẳng lặng, khóc lóc:
"Con ơi..."
Nghĩ đến điều này, cậu như một con búp bê tinh xảo bỗng dưng được sạc đầy pin, toàn bộ cơ thể cậu tràn đầy sức mạnh, một ý nghĩ thúc đẩy cậu đứng dậy, không thèm vớ lấy cái đầu thú bông mà đã chạy theo hướng mà hai người vừa rời đi. Cảm xúc trong lòng dâng trào như pháo hoa vỡ tung, trong lòng Tòng Hạ chỉ có một ý nghĩ: nhìn thêm một lần nữa, chỉ cần nhìn thêm một lần nữa… Là được.
May mắn là không có nhiều người trên đường, vài người nhìn thấy người mặc bộ đồ thú bông chạy như điên cũng thích thú hơn là ngạc nhiên, không ngờ nhân viên công tác mặc bộ đồ thú bông lại là một cậu trai xinh đẹp kiều diễm đến vậy.
Sau khi Tòng Hạ chạy thở hồng hộc vài phút, cậu nhìn thấy chiếc xe hơi đen đỗ bên đường vẫn chưa rời đi, cậu mới chậm lại bước chân.
Bé con đang ở ngoài xe cẩn thận ăn kem, bên cạnh có vài người hầu đứng đấy, dường như họ đang chờ đợi ai đó.
Tòng Hạ dựa vào gốc cây bên cạnh, ẩn mình sau cây mở to mắt nhìn chăm chú vào đứa trẻ, như muốn liều mạng khắc sâu hình bóng bé con ấy vào tâm trí mình.
Nhiều năm trôi qua, đứa trẻ từ khi còn nhỏ thích khóc đã trở thành một cậu nhóc con mềm mại, thích ăn đồ ngọt, tính cách đáng yêu. Tòng Hạ nghĩ đến rồi lại mím môi, tự trách mình không phải là một người mẹ tốt.
"Chú Thẩm!"
Tiếng gọi của bé con đã đẩy Tòng Hạ ra khỏi ký ức mơ hồ kia, cậu nhìn lên theo ánh mắt của bé, cả cơ thể như bị đóng băng, trong ngày hè nóng bức này cậu lại cảm thấy có cơn rét lạnh chạy dài xâm nhập cơ thể, làm đôi chân cậu bị đóng băng tại chỗ.
Văn Dịch vẫn giữ vẻ ngoài tự phụ như khi nãy, xa cách với mọi người, ánh mắt sâu như hồ nước lạnh, điều khác duy nhất là bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest trắng, người đàn ông ấy ăn bận lịch sự, đôi mắt ấm áp kèm theo nụ cười, trước Văn Dịch một bước đi đến trước mặt đứa trẻ, ôm đứa trẻ vào lòng hôn má cậu bé.
Gò má của bé con như chiếc bánh bao căng tròn, sau khi được hôn thì ngay lập tức đỏ bừng lên, ngượng ngùng cúi đầu. Văn Dịch đứng bên cạnh nhìn không nói gì, nghĩa đã ngầm đồng ý.
Tòng Hạ bị cảnh tượng này đâm thấu vào đôi mắt, giọt mồ hôi trên trán chảy vào hốc mắt khiến nó đau rát, nhưng lại kém xa nỗi đau trong lòng.