“Thím Trương của cháu đang cắt.”
“Vậy đừng làm rườm rà, cháu có nước tỏi, hành băm, cháu trộn cho chú thím.”
“Ha ha, vậy chú Trương không khách khí với cháu!”
Trộn thịt luộc xong, chú Trương giữ Chung Ái ở lại ăn cơm, cô lắc đầu, bà ngoại còn đang chờ cô về nhà.
“Được rồi, vậy chú không giữ cháu lại, ngày mai nhớ đến đúng giờ, chú bày quán sẵn chờ cháu.”
“Cảm ơn chú Trương.”
Chung Ái dọn dẹp đồ xong về nhà.
Thời tiết trấn Nam Sơn khá tốt, gió núi cuốn cỏ rơi xuống đất là có thể mọc khỏe mạnh.
Xanh hóa ở đây đặc biệt tốt, mặt trời mùa hè chiếu nắng khiến người đau da đầu, hai bên đường cây xanh rợp bóng, Chung Ái đi dưới tán cây hoàn toàn không bị phơi nắng.
Lúc này sắp tới giữa trưa, đi ngang qua trước cửa nhà người ta, phòng bếp của mỗi nhà đều bay ra mùi thức ăn.
Chung Ái quẹo qua phố Tây, cô từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ này, hộ gia đình nơi đây đều là hàng xóm nhìn cô lớn lên. Họ trông thấy Chung Ái đều cười chào cô, hỏi buổi trưa nhà cô ăn cái gì.
Chung Ái một đường chào bà nội, thím, chị, đi hơn mười phút mới tới nhà.
Nhà của Chung Ái là cái sân hình chữ U, ngoài tường, hai bên cửa lớn trồng hoa hồng Trung Quốc bò đầy đầu tường, đẩy cửa đi vào, hai bên trong tường trồng một cây đào và một cây anh đào.
Mùa anh đào đã sớm qua, chỉ có cây đào bên trái là kết đầy trái cây, đang là mùa đào chín.
Bà ngoại Chung đeo cặp kính lão ngồi trên ghế tre dưới cây anh đào vá áo, nghe thấy tiếng cửa mở, bà ngước đầu lên, sau đó nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Ái về rồi.”
“Dạ, cháu về rồi ngoại.”
Chung Ái bước nhanh lên, làm nũng dựa vào bà ngoại:
“Sáng nay ngoại không bận gì ạ?”
Bà ngoại Chung mỉm cười nói:
“Không, buổi sáng chỉ có một bệnh nhân cũ lại đây lấy hai hộp trà giải nhiệt.”
Bà ngoại Chung là một trung y già, thời trẻ là thầy lang trong thôn, sau khi Chung Ái sinh ra thì bị cha mẹ đưa về quê, bà vì chăm sóc cháu gái nên từ thôn chuyển về nhà cổ ở trấn trên, mở cửa hàng thuốc kiếm sống.
Bà ngoại Chung quan tâm hỏi: "Hôm nay mì lạnh bán được không?”
Chung Ái có chút tự đắc nói:
“Đắt khách ạ, lúc cháu siêu bận chú Trương còn giúp cháu tiếp khách hàng, khách đều khen cháu làm mì lạnh ăn ngon."
Bà ngoại Chung cười nói:
“Cháu đấy, được cái miệng ham ăn, bà nhớ lúc cháu mới học lớp một, sáu, bảy tuổi đã kéo băng ghế leo lên bàn bếp.”
Chung Ái dựa vào vai bà ngoại mỉm cười, đúng là tham ăn thật.
Bà ngoại là trung y, ngày thường làm đồ ăn đều rất thanh đạm, ít dầu ít muối, cô muốn ăn hương vị đậm đà thì phải tự mình nấu thôi.
Hai bà cháu trò chuyện một lúc thì Chung Ái đi phòng bếp làm cơm trưa.
"Tiểu Ái, xào đậu đũa cà tím đi, ngày hôm qua người trong thôn đưa tới, nếu không ăn thì mấy cái đó sẽ già.”
“Dạ!”
Bà ngoại ở trong thôn lâu, kết nhiều duyên lành, thường hay có người trong thôn lên trấn sẽ mang ít trái cây rau dưa nhà trồng tặng cho bà.
Chung Ái xắn tay áo rửa rau, vậy hôm nay sẽ làm món đậu đũa xào cà tím.
Vo gạo rồi bắc nồi lên bếp nấu, cô quay sang xắt rau.
Dưới quê trồng rau không ngay ngắn, đậu đũa cái dài cái ngắn, cà tím vặn vẹo chẳng có trái nào đẹp.
Dao xắt rau dày nặng cũ kỹ ở trong tay Chung Ái nhẹ như lông hồng, bị cô quen tay múa hoa mắt, cắt, gọt dễ như chơi. Xắt khúc đậu đũa, cắt cà tím thành sợi dài, sau đó chuẩn bị các loại gia vị như hành, tỏi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin