Mùa hè năm 1970.
Nước suối mát trong trên núi Nam chậm rãi chảy xuống trấn nhỏ ở dưới chân núi, nước suối trong veo ngọt lành xuyên qua trấn thấm ướt hoa cỏ cây cối dọc đường.
Giữa không trung là gió núi thổi qua cây long não ở góc đường nhẹ đung đưa. Trong thời tiết mùa hè oi bức vô cùng, trấn nhỏ này là một chốn mát mẻ hiếm có, du khách trong thành phố thường mang theo gia đình già trẻ đến đây nghỉ hè.
Một con phố phồn hoa nhất trấn Nam Sơn, đây là con phố mới được xây dựng vài năm nay để làm ngành du lịch.
Sau khi phố mới phát triển, nhiều hộ gia đình ở phố cũ xây nhà tiếp khách trọ ở phố mới, bây giờ nghỉ hè là lúc đông khách nhất.
Từ đầu phố đến cuối phố mới, nhà dân cho khách trọ san sát nối tiếp nhau đan xen mà có trật tự, bên đường phồn hoa như gấm. Du khách từ thành phố đến đây nghỉ hè tô đậm con phố mới xây vài năm này đặc biệt náo nhiệt.
“Chủ tiệm, cho một bát mì lạnh gà xé, thêm nhiều rau diếp cá nhé!”
“Chủ tiệm, cho hai tô, bỏ nhiều giấm chua!”
“Cho tôi một tô, cho nhiều giá!”
Gọi mì lạnh xong, mọi người tự giác bỏ tiền vào thau.
Hơn mười một giờ, quán mì lạnh dưới cây long não ở đầu đường xếp một hàng dài, một cô gái vóc dáng mảnh khảnh, tóc cột kiểu đuôi ngựa, khoảng mười sáu, bảy tuổi đang bận rộn trộn mì lạnh, bàn tay trắng gầy vung nhanh để lại tàn ảnh.
Cô gái bận rộn tay không ngừng một giây, trên mặt vẫn cười tiếp đón khách.
“Đũa dùng một lần đặt trong hộp, muốn mấy đôi thì tự lấy.”
Quán mì lạnh này mới bày quán gần đây, mùi dầu ớt đỏ sáng bóng xông vào mũi, mì lạnh mới hấp có độ dai, cộng thêm gà xé thơm ngon, người đã ăn một lần rồi là ngày ngày đều đến xếp hàng, dù giá đắt một chút họ vẫn mua.
Ngày hôm qua mất hai tiếng bán hết một rổ to mì lạnh, hôm nay khoảng một tiếng mấy đã bán hết veo.
“Cô chủ quán, ngày mai mang thêm nhiều chút tới bán đi.”
“Đúng đúng, chúng tôi xếp hàng mà hết phần rồi.”
Chung Ái xin lỗi nói: "Thật là xin lỗi, trong nhà ít người, mỗi ngày chỉ có thể làm bao nhiêu đây.”
Một tên mập đầu hói bụng bự đồng ý nói:
“Bán đồ ăn quan trọng là ngon miệng, nếu vì bán được nhiều mà hương vị không ngon thì mấy người cũng có chịu đâu!”
Người bên cạnh vội vàng hùa theo, hương vị tất nhiên là quan trọng nhất.
"Được rồi, ngày mai mười giờ rưỡi lại đến xếp hàng.”
“Giải tán!”
Đám đông tụ tập trước quán mì lạnh đều rời đi, Chung Ái thu thập đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Cảm ơn bàn của chú Trương.”
Chung Ái lau sạch sẽ bàn mượn của chú Trương, còn chu đáo kéo bàn vào.
Chú Trương vội tiến lên giúp:
“Ôi trời, cháu để đó cho chú kéo được rồi, cháu là con gái vốn yếu đuối đừng để bị mệt.”
Chú Trương là tên mập đầu hói bụng mỡ lúc nãy lên tiếng giúp Chung Ái.
Chú Trương nói:
“Tiểu Ái, chú thấy người ta nói cũng đúng, hay là ngày mai cháu mang thêm mì lạnh đến bán đi, thừa dịp gần đây có nhiều du khách, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Được rồi, cháu sẽ cố gắng làm nhiều chút.”
Chung Ái bưng thau đựng dầu ớt qua:
“Nhà chú Trương ăn rau trộn không? Dầu ớt còn sót lại một ít, dùng để trộn cà tím lạnh siêu ngon.”
Chú Trương cười híp mắt: "Không ăn cà tím, biết cháu sẽ đến bán mì lạnh nên từ sáng sớm chú đã đi phố Tây mua một ký thịt ba rọi của ông bán thịt. Thịt đã nấu chín, chỉ đợi dầu ớt của cháu làm một mâm tỏi giã thịt luộc.”
“Đã cắt xong chưa ạ?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin