Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Thần Côn

Chương 15: Công lên sàn

Trải qua sự tình lần này, phải văn liệt thu hoàn toàn sự kinh thường đối với những người nguyên thủy này, cũng đem lòng cao cao tại thượng kia hoàn toàn giấu ở trong đáy lòng.

Thế giới này phải không cần sự vô vị đồng tình, lạc hậu, mà sau lưng là dã mang, hung tàn đến chết người.

Chỉ có sống sót, đứng ở chỗ cao, cậu mới có thể lay động và có tư cách hướng tới nền văn minh tốt hơn

Cậu tâm cảnh nhất thời xảy ra biến hóa rất lớn. Ngẩng đầu nhìn quanh, cảm thụ được hơi thở nguyên thủy của bộ lac. Ngược lại tràn ngập phấn đấu và du͙© vọиɠ.

Nhưng mà liếc mắt một cái, không chỉ có thể thấy được xung quanh rộng lớn, mặt băng vạn dặm.

Cậu còn thấy được một con sói.

Một con sói đang tạc băng?

Ở phía trước văn liệt, mặt sông đã đông thành băng, một con đường uốn lượng, khí phách mười phần ,một con ngân lan hình thể lớn đang đứng ở trên, móng vuốt nắm chặt nột khối đá bén nhọn tạp hướng mặt băng phát ra thanh âm chói tai.

Ngân lang lơ đảng xoay người, văn liệt cùng nó đối diện nhau. Cách sông băng gió mát. Chỉ một cái liếc mắt này liền làm cho cậu như trụy vào hầm băng.

Lạnh băng, tàn nhẫn, huyết tinh, quỷ quyệt.....

Phía trước 20 năm, ở nơi mà cậu sống, cậu chưa từng gặp ai có ánh mắt như vậy.

Phản phất như vô tình tràn ngập tà ác quỷ dị. Có thể ngấy0 mắt đem nội tâm du͙© vọиɠ thối nát của con người phơi bày ra, nhưng rồi lại tràn ngập, khắc ám, dụ hoạt.

Ánh mắt như vậy. Văn liệt chỉ thấy ở trên tin tức, ở những nơi có những thành phần như khai thẩm tội phạm thường thấy.

Tuy cách xa vàng dặm, nhưng trên người những người đó điều chứa khuyết tinh khiến người sợ hãi.

Nhưng Văn Liệt không thể tưởng tượng nó lại được xuất hiện trên người một thú nhân?

Văn liệt đương nhiên biết, nơi này thú nhân lấy săn thú mà sống, trong tay khuyết tinh vô số.

Chính là đôi mắt màu lam đó không chứa một chút cảm tình gì.

Không lý do, Văn liệt tin tưởng tuyệt đối. Sự sảo trá của đối phương không chỉ nhắm vào những dã thú không hề cảnh giác đó.

Cũng bao gồm đồng loại của hắn.

Văn liệt cả người lạnh đến tận cùng, không tự giác khẩn trương rẩy lên.

Nhưng giây tiếp theo phản phất đó chỉ là áo giác của cậu. nâng lên đôi mắt màu lam giống như là gợn nước đó sau giây lát lại biến thành một đôi con người màu xanh băng phối hợp với một thân da lông bạc màu, vừa cao quý mà thanh lãnh, ngạo nghẽ lại băng lãnh, tự hồ một chất băng lãnh kia cũng chỉ là áo giác của cậu.

Văn liệt ngẩn ngơ.

Được một lúc lâu, tự mình lẩm bẩm: "Sao có thể"

Nhất định là mình nhìn lầm.

Ở đây tuy rằng nơi chốn hung hiểm hoàn cảnh tràn ngập ác liệt, cùng với sự uy hϊếp đến từ các dã thú, thậm chí là các thú nhân trong bộ lạc chi gian tranh đấu, cướp bóp uy hϊếp, nhưng điều này cũng không đủ để tích góp cấu thành "Ác đồ".

Căn cứ vào khảo sát, mình vừa rồi nhất định là nhìn lầm.

Văn Liệt ở dưới đáy lòng thầm nói với chính mình.

Chờ thời điểm cậu hoàng hồn, Ngân lan kia đã sớm chuyển khai tầm mắt, không để đến Văn Liệt tiếp tục chuyên tâm đào mặt băng.

Con sói lớn với bộ lông màu bạc đứng ở trên mặt băng, nghiêng người đối với cậu, những mặt băng mỏng manh ánh mặt trời vào bộ lông bạc kia, phản xạ ánh sáng mà không chói mắt hay quan mang.

Nó cuối đầu, hai tròng mắt màu lam gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí ở tay, từng chút từng chút đánh vào mặt băng.

Tần xuất khống chế cực tốt, có vẻ tiên nhẫn mười phần.

Nhưng mà một cái chân sau của nó trong lúc lơ đảng run rẩy lại bại lộ nổi lòng nó.

Cái này làm động tác này từ cao quý, cao ngạo của con sói mạc danh làm cho Văn Liệt cảm thấy có điểm táo bạo giống như Husky.

Làm trái tim căng chặt đột nhiên buông lỏng.

Nhìn nhìn, đột nhiên không tiếng động cười.

Vừa mới nãy đối phương mang lại cho cậu cảm giác sợ hãi dần tan đi.

Mà vốn dĩ đã sớm nên đi cậu lại do dự một chút lại ngừng tại chỗ.

Cậu nhìn kĩ động tác của đối phương trong chốc lát mới phát hiện gia hỏa này cũng không phải lang thang không có mục tiêu mà tạc băng.

Ngân lang đứng thẳng vị trí giảo hoạt và xảo quyệt ,đang gần tới một bên bờ sông, nước sông đông lại dị thường vững chắc mà nó trong tay cầm một thạch chuỳ dài lại từng chút tạp mặt băng nơi khu vực yếu ớt.

Ở lúc bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra, đồng thời nhìn thấy một lúc tạp băng của nó cho nên thực mau văn liệt liền minh bạch.

Đối phương đang làm cái gì?

Nó muốn tạt băng bắt cá

Văn liếc nhìn chung quanh trên mặt băng chỉ có một con Ngân lang, cũng không có mặt các thú nhân khác. Từ nơi này nhìn về lại địa phương, có thể thấy tầng tầng lều, trại mà mọi người đang việc.

Mà biện pháp bắt cá như vậy không biết là con sói này chính mình nghĩ ra được hay vẫn là người trong bộ lạc này đều là bắt cá như vậy. Cậu cũng có chút động tâm nếu chỉ là con ngân lang này thật sự tạt mặt băng một động.

Vậy cậu có thể hay không mượn mặt băng của nó dùng võng chim để bắt cá. Dựa theo dĩ vãng cậu nhận biết, sông này cũng không nhỏ, chiều sâu cũng lớn, hòa tan nước sông cùng dũng khí cũng ngủ nhiều. Nếu băng này mở ra một động, đại khái nước cũng chảy ra cũng không quá nhiều.

Nếu bắt lấy càng nhiều cái làm điều kiện trao đổi? để con Ngân lang này mở một động băng không biết đối phương có đáp ứng hay không?. Đến nỗi làm như vậy có thể hay không bị người trong bộ lạc phát hiện truyền đến tai tộc trưởng Nghèo.

Văn Liệt tỏ vẻ ba mẹ đã qua đời của cậu là lời giải thích.

Mà kiểu kỹ xảo như vậy, cậu cũng không để ý tiết lộ cho mọi người biết.

Thời điểm bắt đầu cũng không muốn bại lộ quá nhiều, sợ mọi người phát hiện ra hành vi quái dị của mình.

Nhưng trải qua ước hẹn với tộc trưởng một phen, Văn Liệt cảm thấy chính mình có thể phóng đại không cần bận tâm. "Phi thú nhân".

Có người nói chuyện.

Văn Liệt quay đầu quay đầu nhìn lại xác định ,thanh anh truyền từ con sói kia.

"Còn không đi?" con sói kia không kiên nhẫn nói, thanh âm rất êm tai nhưng nghe lại khiến cho người ta cảm thấy cái tính tình rất táo bạo ,"Muốn bị đông chết?"

Văn liệt...

Xác định vừa rồi nhất định là ảo giác. Cậu choáng váng như vậy vừa nãy sao có thể đem cái miệng tàn độc của thú nhân xem thành cái gì mà hung tàn sát giả. Mâu buông lỏng móng vuốt vừa lòng nhìn trên mặt băng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, tốt xấu gì cũng không lãng phí thời gian hắn tai đây nữa ngày.

Hắn móng vuốt ngắn, chảo cục đá đều là dùng móng tay trảo thực, không phụ có phương tiện.

Nhưng hắn là lại lười biến trở về thành hình người rồi phải trở về mặc quần áo.

Thấy Phi thú nhân kia lần trước theo đuổi hắn không có kết quả mém chút nữa ném mình, phi thú nhân ngây ngốc đứng ở bên bờ sông.

Mâu lạnh lùng mà phun ra một hơi.

Lần này, tộc trưởng không biết vì cái gì muốn cho tiểu đội hắn cùng cái người này chỉ thấy thực nhục thú cũng chỉ biết khóc chít chít cùng nhau đi ra ngoài săn thú.

Cái lão đông tây kìa, xem hắn không vừa mắt không phải ngày một ngày hai.

Chỉ cần linh băng quý này qua đi, tư tế tiên tuyên bố hắn thoái vị, hắn cũng đã sớm đoán được đối phương sẽ ở ngay lúc này ra tay.

Cũng đã làm tốt Chuẩn bị nhưng không nghĩ tới chính là đối phương còn kéo thêm một phi thú nhân tiến vào.

Một cái phi thú nhân đau ốm bệnh tật gầy ba ba mềm xèo.

Người nhìn chỉ muốn cho vài cái tát.

Không vội, Mâu ánh mắt thanh triệt, trong lòng lại cười lạnh.

Nếu hắn có thể làm cho phi thú nhân này tồn tại trở về cũng có thể làm cho hắn nguyên dạng nằm trong miệng thực nhục thú.

Chỉ là, hắn liếc qua đối phương. Tựa hồ là một tiểu bạch kiểm sạch sẽ ,màu xanh băng con ngươi lóe lóe trong lòng tà niệm hăn lại càng lớn. Phế vật hoàn mỹ nhất định phải chính là hoàn toàn lợi dụng.

Tác giả có lời muốn nói: Mâu: Nhìn liền muốn cho người đưa hắn mấy cái cái tát.

Không lâu tương lai, mâu: Chính mình động thủ, bạch bạch bạch.

Mâu: Tiểu bạch kiểm.

Tương lai mâu: Thật là đẹp mắt.