Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Thần Côn

Chương 14: Đồng Ý

Chưa bao giờ Văn Liệt muốn phun thô tục, nhưng bây giờ cũng không thể nhịn không hỏi thăm một chút gia trưởng của đối phương.

Cậu cả người đều run rẩy, vừa là khí, toàn thân lạnh lẽo.

Nguyên thân cũng có thể được được coi là viên ngọc quý của bộ lạc, nhưng tộc trưởng của bọn họ lại yêu cầu và không chút do dự đẩy cậu ấy ra khỏi bộ lạc.

Nếu không có Văn Liệt ở đây, chỉ cần tộc trưởng này nói mấy câu ngắn gọn, tương lai của cậu ấy sẽ không thể trốn thoát và phải trở về ôm ấp vận mệnh tại Thần Thú.

Rốt cuộc, không có một phi thú nhân nào có thể sống sót bên ngoài linh băng này.

Hôm nay cùng tộc trưởng Nghèo một mặt nói, Văn Liệt bắt đầu hoài nghi, về chân chính về cái chết của nguyên thân.

Vì cái gì, biết rõ bên ngoài hung hiểm vạn phần, nguyên thân lại cư nhiên không chút do dự đi theo thú nhân đi ra ngoài?

Ái mộ dũng sĩ Mâu, vì cái gì phía trước không hề tỏ vẻ?

Gần là bởi vì kiêng kị mỹ nhân Vưu Nay, liền đáng giá lấy mệnh đi đổi trời thỉnh thoảng lại thời tiết bất lợi, bất hòa này là“Địa điểm an toàn”?

Nguyên thân tính cách Văn Liệt cũng không bình luận, nhưng vậy không phải là lý do người yếu hại cậu ấy!

Huống chi Văn Liệt hiện giờ chiếm nhân gia thân thể, nhìn tộc trưởng Nghèo sắc mặt khó coi, Văn Liệt hạ quyết tâm, nhất định phải tra ra nguyên nhân chân chính nguyên thân ch·ết, cũng sẽ làm người khi dễ khinh nhục nguyên thân đều được đến giáo huấn.

Nhưng đồng thời, Nghèo cũng không nghi ngờ đến điều võng cũng không có truy tìm bí mặt thú không xương, làm cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trình độ ánh mắt của thượng vị giả rất tốt, nhờ đó cũng cái làm cho cái nhìn của hắn quyết định toàn bộ bộ lạc.

Trên người cậu xuất hiện đủ loại biến hóa, không bị những người này xem ở trong mắt.

Rốt cuộc bình tĩnh lại, Văn Liệt hỏi: “Tộc trưởng có gì chỉ thị?”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Văn Liệt biết chính mình vô pháp phản kháng, chỉ có thể đáp ứng trước, lại từ từ mưu tính, tìm kiếm giải pháp.

“Trên đường săn thú, ta sẽ an bài dũng sĩ cùng ngươi đồng hành.” Nghèo nói, bộ mặt uy nghiêm.

Thẳng đến Văn Liệt đi ra lều trại, cậu mới rút xuống bôn mặt mặt thả lỏng cơ bắp, dùng sức xoa xoa.

Nại Tang lúc A phụ cùng người thương nghị sự tình, cũng không dám vọt vào lều trại, lúc này thấy Văn liệt ra tới, lập tức ngăn lại hắn, “A phụ cùng ngươi nói gì?”

Văn Liệt tâm tình cũng không tốt, khi tay hắn sắp đυ.ng vào vai của Nại Tang, cậu dùng kỉ sảo dùng tay kia chắn đẩy ra, “Cùm cụp” một tiếng, vật nặng chạm xương cốt, làm Nại Tang sắc mặt biến đổi lớn, nhanh chóng hét lên, “Ngươi!!”

Văn Liệt biết rõ lực đạo mình, chỉ là làm hắn đau một chút, không gây thương tổn, cậu khẽ cười: “Ngượng ngùng, trên người đã lâu tắm sạch,” nói như thường lệ lại thấy một con trùng nhỏ nhảy nhót lung tung chuẩn bị hút máu mình, lấy nó ra sau đó nghiền nát nó, “Còn có sâu, truyền cho ngươi liền không tốt."

Nại Tang ngây dại nhìn chằm chằm vào cậu, sau một khoảng thời gian, đột nhiên một cơn run rẩy lan tỏa và hắn nhanh chóng lui ra xa, biến mất trong ánh lửa đỏ trước mắt mọi người.

Bên ngoài, mọi người nhìn thấy cảnh này và cảm thấy không khí trở nên lạnh hơn một chút, họ nhanh chóng quấn chặt áo da thú xung quanh và nhìn theo hướng mà Nại Tang đã rời đi.

Nại Tang đang mặc một bộ quần áo được làm từ lông chim hỏa ảnh, đó là một bộ trang phục độc nhất trong bộ tộc, nghe nói là được làm từ bố bảy loại thú mà Mâu trao đổi, mà chỉ có tộc trưởng và con trai cả mới có đủ tài nguyên để có được.

Chỉ có những người mạnh mẽ như Mâu mới có thể theo đuổi và thuần thục trong việc sử dụng hỏa ảnh điểu.

Không ai biết trong tương lai có ai có được phúc khí và năng lực, có thể trở thành một thú nhân của Mâu, cùng hắn chia sẻ tất cả vinh quang.

Mà Vưu Nay rõ ràng giải đáp ứng Mâu phải làm bạn lữ, lại chậm trễ không cùng Mâu tổ chức bạn lữ nghi thức, có phải hay không thuyết minh, Vưu Nay lại đổi ý, muốn tiếp thu Thản theo đuổi?

Kia họ liền còn có cơ hội theo đuổi Mâu, ái mộ Mâu phi thú nhân suy nghĩ bậy liên tục.

Văn Liệt làm lơ mọi người đánh giá ánh mắt, một mặt tiếp tục hướng bắc đi, muốn quan sát một chút bộ lạc địa hình và đàn đá trong miệng Cách, tính toán duyên hà từ bộ lạc phía tây vòng trở về nơi ở, một mặt tự ngẫm về nhưng câu nói của nghèo.

Năm ngày sau, cùng bộ lạc lợi hại nhất Dũng sĩ hợp tác thành đội, cộng đồng ăn đồ săn bắt tại lửa trại.

Hướng đối phương hổi thăm về số lượng sử dụng đồ ăn ở lửa trại yến , Văn Liệt cũng không phải không phẫn nộ, mà là ch·ết lặng.

Thiên Lang bộ lạc bộ gần hai ngàn người, thú nhân số lượng có sáu thành, mà thật lớn thanh tráng thú nhân có nhiều 800, hơn nữa phi thú nhân, dư lại lão Tàn thú, sở hữu muốn Săn bắt đồ ăn để thảo luận mà nói, đều là một bút con số thiên văn.

Cậu nhíu mày, càng đừng nói, nhóm hợp tác chỉ có hai mươi người.

Kẻ hèn hai mươi người, trong vòng hai mươi ngày săn đến cũng đủ đồ ăn.Không phải Văn Liệt hoài nghi những dũng sĩ năng lực mạnh nhất, nhưng là không bột đố gột nên hồ, chính là bọn họ lại lợi hại. Hiện giờ linh băng mùa, bách thú đông tàng, không có một ngọn cỏ. Như vậy, yêu cầu như thế nào có thể làm đế?

Đừng nói là linh băng quý, tính liền bình thường trong mùa lạnh, cũng không có khả năng.

Thực hiển nhiên, dù tư tế như thế nào, tộc trưởng Nghèo cũng có tâm tư khác biệt.

Hắn đang nhắm vào những người sắp tiếp thu thần dụ thú nhân dũng sĩ.

Đem tất cả những điều này xếp thuận lợi.

Văn Liệt bừng tỉnh, nhận ra rằng mình đã đảm nhận vai trò của một pháo hôi nhân vật?