Chương 18: Nhào vào lòng hắn
Hà Nhượng nhìn nhập tâm.
Một đám đông không còn dư ghế cho Hà Nhượng, nhưng Lâm Thiết Đoạt không thích người khác gần hắn nên Hà Nhượng đi tới trước mặt hắn một cánh dễ dàng.
Hà Nhượng nhìn chăm chú, cậu nhìn hắn chơi mấy ván liền.
Lâm Thiết Đoạt thắng được tiền cậu cũng vui.
Ai mà không biết nghĩ cậu và Lâm Thiết Đoạt cùng một nhà.
Tiền chất đầy trên bàn của Lâm Thiết Đoạt, bàn lung lay rơi xuống đất mấy tờ tiền.
Lâm Thiết Đoạt không nhìn mấy tờ tiền đó, hắn chỉ nói: “Cầm giúp tôi.”
Hà Nhượng bất tri bất giác ngồi xuống nhặt tiền lên, cậu giường như phải chui xuống gầm bàn mới nhất được hết tiền lên.
Cậu vừa đứng lên, Lâm Thiết Đoạt liền ôm đống tiền giấy trên bàn, còn có vài đồng tiền xu nhét hết vào người cậu.
Những người xung quanh xem bài đều nhìn cậu.
Hà Nhượng trong chốc lát hiểu ý của hắn, từ từ vuốt thẳng những tờ tiền, xếp thành một chồng, tờ tiền lớn xếp phía sau, tờ tiền nhỏ xếp phía trước.
Mấy đồng tiền xu cũng bị cậu nhét vào bao.
Những người trong làng nhìn nhau khi thấy Hà Nhượng nhét tiền vào bao, cũng không biết các vị đó nghĩ gì.
Hà Nhượng cứ như vậy nhìn Lâm Thiết Đoạt thắng tiền còn cậu thì thu tiền, trả tiền, cậu kích động tay đặt lên vai Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt khôi ngô cao lớn, Hà Nhượng đứng bên cạnh ôm lấy vai hắn cũng hợp lẽ thường.
Lâm Thiết Đoạt không để ý tới cậu, tới khi hắn thắng trận lớn ăn được 100 tệ, Hà Nhượng kích động ôm lấy cổ hắn từ sau lưng, cậu vừa cười ha ha vừa đòi tiền: “Đưa tiền, đưa tiền, nhanh đưa tiền!”
Lâm Thiết Đoạt bị cậu ôm lấy, hắn né cậu nhưng cũng bật cười, khói thuốc từ trong miệng hắn từ từ nhả ra.
Trong lúc này có một tiếng hét lên.
“Thằng bé yên lại.” tiếng nói đột ngột phát ra, giọng nói như cậu làm bà mất mặt, “Đừng làm phiền người ta.”
Hà Nhượng ôm lấy cổ Lâm Thiết Đoạt, nhìn theo nơi phát ra tiếng nói thì nhìn thấy bà Dương Phượng Linh ngồi trên chiếc ghế dài cũng mấy người nữa.
Cũng không biết bà tới khi nào, cũng có khi bà ở đây từ lâu rồi, chỉ là Hà Nhượng vừa tới đây thì nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt, nhìn thấy hắn thì không để ý tới xung quanh nữa cho nên không để ý tới bà.
Hà Nhượng không ngờ bà hét mình trước mặt nhiều người.
Cậu nhìn người bà có quan hệ huyết thống với mình, cậu không kịp nghĩ tới giữ mặt mũi cho bà hay cho cậu, cậu ngơ ngác không có phản ứng gì.
Cậu nhìn thấy mọi người đang nhìn cậu, ánh mắt gì cũng có.
Trong lúc này, chỉ nghe tiếng bộp, bài trên tay Lâm Thiết Đoạt vứt xuống bàn, hắn nói: “Không chơi nữa.”
Những ánh mắt nhìn Hà Nhượng bị thu hút nhìn về phía hắn.
Lâm Thiết Đoạt ngồi ở đó, hắn xoay người lại dựa vào bàn, cơ thể mạnh mẽ và cao lớn tràn đầy năng lượng toà ra ngoài, “Đưa tiền cho tôi.”
“Đây.” Hà Nhượng đưa cục tiền cho Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt cầm lất, Hà Nhượng lại móc đồng xu từ trong bao ra cầm lên tay.
Lâm Thiết Đoạt lại không nhìn, hắn ngập lấy điếu thuốc, hắn cầm lấy 2 tờ 100, 3 tờ 50 nhét vào bao mình.
Còn lại tờ 20 tệ, 5 tệ, 2 tệ, 1 tệ đều bị hắn nhét hết vào bao Hà Nhượng.
Lâm Thiết Đoạt làm một cách tự nhiên, Hà Nhượng nhìn bao áo mình sững sờ.
Trên tay cậu cầm mấy đồng xu, Lâm Thiết Đoạt không có nhận lấy, hắn ngồi đó hút thuốc, hỏi Hà Nhượng: “trấn trên ăn cơm đi không?”
Hà Nhượng sững sờ gật đầu.
Lâm Thiết Đoạt đứng dậy, áp lực cũng từ từ dân lên, “Đi thôi.”
Đi cùng với Lâm Thiết Đoạt ra ngoài xa, cậu mới bỏ mấy đồng xu vào bao mình.
Khi hai người rời đi, tiệm tạp hoá mới dám nói chuyện.
“Đống tiền đó gom lại cũng 200 300.”
Có người kéo Dương Phượng Linh lại, “Nó có quan hệ tốt với Lâm Thiết Đoạt thế.”
Dương Phượng Linh đâu biết gì, bà đang sững sờ khi nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt đưa tiền cho Hà Nhượng.
Nghe người khác nói Hà Nhượng có quan hệ tốt với Hà Nhượng, bà có chút đắc ý, nhưng lại có người khác lại lên tiếng.
“Nhưng Tiểu Lạc của bà trước kia sao lại sợ Lâm Thiết Đoạt, đứng từ xa nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt thì chạy mất dép.”
Mặt Dương Phượng Linh chưa kịp đắc ý thì lại xệ xuống, còn đẩy trách nhiệm lên người bà: “Tôi không cho Tiểu Lạc làm phiền Lâm Thiết Đoạt.”
Nghe bà nói vậy, có người trợn mắt lên.
Trước khi Lâm Thiết Đoạt chưa rời thôn, khi đó hắn cũng được 13 14 tuổi, mà Châu Lạc mới có 6 7 tuổi.
Người ta nói Lâm Thiết Đoạt với Châu Lạc, bà làm người tốt quen rồi, bà sẽ đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt đánh giả Châu Lạc, bà không nỡ đánh thật.
Sau này Lâm Thiết Đoạt trở về thôn, thân hình cao lớn vạm vỡ, có người từng nói hắn gϊếŧ người đều có người tin, chả ai dám đứng trước mặt hắn chọc giận hắn.
Châu Lạc cùng đám người trong thôn cảm thấy chột dạ, gặp Lâm Thiết Đoạt liền chạy.
Mà Lâm Thiết Đoạt thì lười để ý tới Châu Lạc.
Bà Dương Phượng Linh lại đứng đây nói cái gì mà bà không cho Châu Lạc làm phiền Lâm Thiết Đoạt.
Làm phiền Lâm Thiết Đoạt? Châu Lạc cậu ta dám sao?
Dương Phượng Linh không quen nghe người khác so sánh cháu bà, còn khen Hà Nhượng.
Là thiên vị, cũng chỉ có bà.
Hà Nhượng sờ mấy đồng xu trong bao, tới bây giờ cậu đang cảm thấy mơ màng.
Giải quyết xong chuyện này, Hà Nhượng cảm thấy vui vẻ, cậu nhìn Lâm Thiết Đoạt đi đàng trước, thật muốn nhảy lên ôm lấy cổ hắn.
Hành động đi trước cái não, Hà Nhượng vừa nghĩ thì làm theo.
Khi Hà Nhượng chạy lên trước chuẩn bị nhảy lên lưng Lâm Thiết Đoạt, Lâm Thiết Đoạt quay người lại.
Hà Nhượng nhảy lên đánh lén giờ hối hận đã không kịp, cậu đôi mắt trừng lớn nhìn Lâm Thiết Đoạt, cậu sợ hắn lùi lại sau thì cậu bị ngã xuống đất.
Lâm Thiết Đoạt có ý định lùi lại sau, hắn nhìn Hà Nhượng chảy qua, hắn nhấc chân muốn lùi lại.