Chương 17: Như người một nhà
Hà Nhượng cũng không biết cậu muốn cái gì, chỉ nói muốn.
Lâm Thiết Đoạt: “Hết rồi.”
“Muốn!” Hà Nhượng nóng lòng, dựa lên người Lâm Thiết Đoạt, dần dần trườn lên trên, cả người cậu ngồi lên đùi Lâm Thiết Đoạt.
“bọn người Dương Hỷ vỗ bàn hùa theo cậu: “Cho đi! Cho đi!”
Lâm Thiết Đoạt theo tiếng hò hét của bọn họ, hút hơi thuốc cuối cùng, lấy điếu thuốc từ miệng mình ra.
Hà Nhượng nhìn điếu thuốc trên tay hắn, cậu nhấc người lên lần nữa muốn cướp điếu thuốc từ tay hắn, nhưng cậu vừa dơ tay lên thì điều thuốc đã hút hết rơi từ trên tay Lâm Thiết Đoạt xuống.
Cậu cúi đầu xuống nhìn theo điếu thuốc lại bị Lâm Thiết Đoạt nắm lấy cằm.
Cậu chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị chặn lại.
Nhất thời tiếng hò hét ngưng lại.
Một lúc sau hắn mới thả cằm cậu ra.
Hắn nhìn khuôn mặt phóng lớn của cậu, đôi mắt long lanh đảo loạn giống như không biết chuyện gì đang sảy ra.
Sau đó cậu giống như bị sặc, dựa vào vai hắn ho, tới nổi phổi muốn nhảy ra.
Có người tỉnh táo lại nhưng bầu không khí có chút xấu hổ.
Hà Nhượng dựa vào lòng Lâm Thiết Đoạt ngủ.
Lâm Thiết Đoạt ôm lấy Hà Nhượng dựa trên ghế, một tay mở bao thuốc ra, động tác tự nhiênlawsc ra một điếu thuốc, châm thuốc.
Dường như hành động vừa nãy của hắn chỉ là việc nhỏ nhặt sảy ra hằng ngày.
Mọi người tiếp tục nói chuyện, rượu cũng đã uống hết hơn nửa.
Hà Nhượng nằm trong lòng Lâm Thiết Đoạt, ngoan ngoãn như mèo con, không có làm phiền người khác.
Tới nửa đêm mới giải tán.
Lâm Thiết Đoạt ôm lấy người Hà Nhượng đi vào trong nhà.
Cùng lúc say rượu có Dương Hỷ, hắn nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt ôm Hà Nhượng vào phòng, lại nghĩ tới chuyện sảy ra trước đó, hắn lắc lắc đầu rời đi.
Con trai hôn con trai có làm sao đâu.
Hắn nghĩ hôm nay anh Đoạt uống say, đùa người ta đùa lên miệng người ta luôn rồi.
Lâm Thiết Đoạt không có để Hà Nhượng xuống giường mà hắn dựa lên đầu gường, đặt cậu ngồi lên dùi hắn, sau đó sờ lên mặt Hà Nhượng, ngắm khuôn mặt cậu một cánh tỉ mỉ.
Đẹp thì đẹp nhưng không có gì đặc biệt.
Mùi vị vừa nãy hắn quên mất rồi, hắn lại bóp cằm Hà Nhượng, muốn hôn lên môi cậu lần nữa.
Nhưng mà hắn nghĩ nghĩ, lại dừng lại.
Hôn trộm người khác, còn hôn trộm một đứa con trai không phải chuyện hay ho gì, nếu Hà Nhượng mà biết thì cậu phiền hắn chết.
Hắn nghĩ bỏ đi.
Đã từng thử, mùi vị cũng được, nhưng cũng không phải ngày ngày muốn hôn, cho nên bỏ đi.
Người Hà Nhượng giống như không có xương, khi Lâm Thiết Đoạt thả cằm cậu ra, cả người cậu ngã lên người Lâm Thiết Đoạt.
Cậu lại nằm mơ, cho nên ngủ không an giấc.
Cậu gần đây luôn nằm mơ.
Hôm qua chiếc xe tải lái vào thôn, cả làng đều biết tới.
Dương Phượng Linh đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng hôm qua bà không có qua, nghe nói một đám người từ nhà Lâm Thiết Đoạt rời đi, sáng nay bà xách rổ rau đi qua.
Bà tới rất sớm, Hà Nhượng và Lâm Thiết Đoạt tối qua say rượu, giờ đang ngủ say sưa.
Bà nhìn đống bắp ngô chất đầy sân, nghe người trong làng đồn chiếc xe tải chất đầy xe chở ngô về, bà cảm thấy nở mày nở mặt.
Bà xách lấy cái rổ lên tiếng: “Thiết Đoạt à!”
Lâm Thiết Đoạt mở mắt, cánh tay tê cứng, lại nhìn người đang gối trên cánh tay mình ngủ.
Hà Nhượng cử động, ngủ không an giấc nhưng không tỉnh.
Lâm Thiết Đoạt nhấc đầu cậu lên, hắn ngồi dậy đi ra ngoài.
Thấy hắn đi ra, Dương Phượng Linh hỏi hắn: “Thiết Đoạt à, Tiểu Nhượng đâu rồi?”
Hà Nhượng đang ngủ, Lâm Thiết Đoạt không cho bà vào nhà kêu Hà Nhượng tỉnh dậy, hắn đi ra sân lấy thuốc ra hút: “Nó đang ngủ.”
“Ôi, mấy giờ rồi mà còn ngủ.” bà hét lớn một câu, như nói với con cái nhà mình.
Khi nói bà còn nhìn vào trong nhà, cố ý kêu Hà Nhượng tỉnh dậy.
Lâm Thiết Đoạt hắn nghĩ còn chưa tới 7 giờ mà?
Nhưng bà nghĩ 7 giờ sáng là muộn, phải dậy từ sớm nấu cơm ăn cơm.
Hà Nhượng mơ màng tỉnh dậy, cậu ngồi dậy nghe tiếng Lâm Thiết Đoạt nói chuyện với Dương Phượng Linh ngoài sân.
Nói cậu ham ngủ, nói cậu làm phiền Lâm Thiết Đoạt.
Hà Nhượng cau mày, cậu nằm xuống giường kéo chăn lên tiếp tục ngủ.
“Để nhà con chiếm hết chỗ, cũng không biết thằng bé nghĩ gì.” bà nhìn đống ngô dưới đất, lại mở miệng nói thêm một câu.
Lâm Thiết Đoạt hắn nghĩ không nhờ được bà bóc vỏ ngô nên để đây đó.
“Bà đi về trước đi, lát nữa con lại ngủ thêm giấc.” Lâm Thiết Đoạt nhả khói nói.
Dương Phượng Linh sững sờ, cảm thấy nãy bà nói Hà Nhượng lười giống như trò cười.
Lâm Thiết Đoạt nhận lấy rổ rau từ tay bà, lấy hết đồ từ trong rổ ra.
“Ừ, được, con lại ngủ thêm lát nữa.” bà ôm rổ không nói: “Bà về đây.”
Bà vừa đi, Lâm Thiết Đoạt tuỳ tiện vứt đồ vừa lấy vào trong bếp, lại đi vào trong nhà.
Vừa đi vào thì thấy Hà Nhượng đang mở đôi mắt ra nằm ườn lên giường.
“Tránh ra.” Lâm Thiết Đoạt đi lại, dùng tay đẩy người Hà Nhượng ra, đẩy cậu vào trong góc giường, “Nằm trong đó.”
Nói xong Lâm Thiết Đoạt nhấc chân lên giường, nằm bên ngoài giường.
Hà Nhượng bị đẩy vào trong góc cười ngớ ngẩn, Lâm Thiết Đoạt không để ý tới cậu, hắn nằm xuống ngủ.
Hà Nhượng kéo cơ thể mình lại gần hắn, ngắm nhìn hắn, cậu dơ một ngón tay lên chọc bắp tay hắn.
Lâm Thiết Đoạt không có phản ứng, Hà Nhượng cũng nhắm mắt mình lại.
Hà Nhượng ngủ tới trưa mới tỉnh.
Hà Nhượng tỉnh dậy thì Lâm Thiết Đoạt đã không còn ở đây.
Cậu ngồi dậy, đi ra ngoài sân tìm hắn, phát hiện hắn không có ở nhà.
Thế là cậu cầm cái ghế ra ngồi lột vỏ ngô.
Khi lột cậu cảm thấy đói, cậu chạy ra quán tạp hoá tính mua ít đồ ăn tạm.
Cậu ra đó thấy Lâm Thiết Đoạt đang ngồi trên ghế đang đánh bài cũng người ta, tiền lẻ xếp thành cục, xem ra thắng nhiều.
Hà Nhượng đi lại, đứng ở đó nhìn.
Lâm Thiết Đoạt liếc nhìn cậu, không để ý tới cậu.
Hà Nhượng cảm thấy bài của hắn chả ra làm sao, nhưng Lâm Thiết Đoạt đánh bài rất tuỳ tiện, giống như hắn biết bài của người khác vậy.
Sau đó Lâm Thiết Đoạt không còn tấm bài nào trong tay, hắn đã thắng.
Hắn vừa thắng, tất cả mọi người đều thở dài.