14
Trong đầu Hà Nhượng lẩm bẩm, băng dính cá nhân, kem.
Lâm Thiết Đoạt móc chiếc ví da từ trong bao ra, lấy một tờ tiền bên trong đưa cho Hà Nhượng.
Hà Nhượng vô thức cầm lấy tờ tiền.
“Còn đứng đờ ra đó làm gì, đi mau.”, nói xong Lâm Thiết Đoạt lấy tay lau mồ hồi trên trán mình, cái bàn tay vừa xoa lên mặt Hà Nhượng, lau xong hắn lại cắm mặt vào bẻ ngô.
“À!” Hà Nhượng đáp lại.
Cậu nhìn tờ 50 tệ trong tay, nhưng cậu có tiền. (170k gần 200k)
Nhưng cậu mà nói vậy, Lâm Thiết Đoạt nhất định không vui, cậu đành cầm lấy tiền của hắn, chờ đi về rồi trả hắn sau.
Sau đó Hà Nhượng chạy về.
Trạm xá và quán bán phân bón nằm bên đường, bình thường đều sẽ đặt mấy cái bàn bên cạnh, người già thì đánh cờ, thanh niên thì chơi bài, mạt chược, rất náo nhiệt.
Hà Nhượng cầm mấy cây kem đi vào trạm xá, Dương Phượng Linh cầm lấy cây gậy ngồi bên cạnh đó xem người ta đánh mạc chược.
Hà Nhượng nhìn thấy bà nhưng không lên tiếng, đi thẳng vào trạm xá.
Có người nhìn thấy cậu, cười cười nói với Dương Phượng Linh: “Thằng bé sao không chào hỏi ai cả?”
Hà Nhượng liếc qua, nói chuyện trong nhà, nói với giọng ai oán, “hai ngày qua chưa gọi một tiếng bà.”
Có người cố ý kiếm chuyện, nói: “Vẫn là Tiểu Lạc hoạt bát.”
Nghe có người khen Châu Lạc, Dương Phượng Linh nghe không ra người ta muốn kiếm chuyện, chỉ cảm thấy vui vẻ.
Hà Nhượng cầm một bịnh tiền lẻ đi ra ngoài trạm xá, sau đó đi về phía Dương Phượng Linh.
Nhiều người đều nhìn qua, muốn nghe cậu định nói gì.
Hà Nhượng cầm một cây kem đưa cho bà.
Dương Phượng Linh sững sờ cầm lấy cây kem.
Sau đó Hà Nhượng cầm lấy băng dán cá nhân và kem rời đi.
Hà Nhượng vừa đi, có người nhìn không quen ông già kiếm chuyện với Dương Phượng Linh, lên tiếng nhắc nhở Dương Phượng Linh: “Thằng bé hiếu thảo ghê.”
Dương Phượng Linh nhìn cây kem trong tay, bà nghĩ tới cái gì đó.
Hà Nhượng đi về phía ruộng, đi tới ngã rẽ, phía sau có chiếc xe tải đi ngang qua, người trên xe tải ra sức hét: “Châu Lạc! Châu Lạc!”
Không phải gọi Hà Nhượng, cậu đương nhiên không trả lời.
Ai ngờ chiếc xe tải dừng ngay bên cạnh cậu, người ngồi bên cạnh người lái xe thò đầu ra, vừa bực bội vừa bất đắc dĩ gọi cậu: “Châu lạc---”
(Tui không biết người ngồi bên cạnh người lái xe gọi là gì, chưa bao giờ đi ô tô.)
Hà Nhượng giờ mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt bối rối.
“Gọi cậu sao không trả lời lấy một câu!”người này hung dữ nói một lô.
Hà Nhượng nheo mày đang định mở miệng nói, người đó lại cười, nói: “Quên rồi à? mới hôm qua đó, bọn anh còn qua nhà em giúp gở đồ xuống xe đó.”
“à.”Hà Nhượng nhớ ra, hình như có người này.
“Anh Đoạt sao không có ở nhà, cậu biết Anh Đoạt đi đâu không?” người này lại hỏi Hà Nhượng.
Hà Nhượng có gì nói đó: “Ở ngoài ruộng bẻ ngô.”
……
Tất cả mọi người nghe xong đều ngớ người.
Một người đứng trên xe, tên là Dương Hỉ không tin, hỏi lại lần nữa: “Bẻ, bẻ ngô?”
Lại có người vội vã nói với Hà Nhượng: “Cậu lên đây, lên đây đi, dẫn bọn anh ra tìm anh ấy.”
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Trên xe, những người này vừa mở miệng là nói “Châu Lạc”, cậu khó chịu nhăn mặt lại, hỏi ngược lại: “Ai bảo em là Châu Lạc?”
Dương Hỉ không nghĩ nói luôn: “Anh Đoạt đó.”
Hà Nhượng cứ như vậy nhìn bọn họ.
Dương Hỉ nhìn những người còn lại, hỏi: “Sao thế?”
Hà Nhượng cầm lấy túi đồ, quay đầu đi chỗ khác.
Những người này không tính nhỏ tiếng bàn chuyện,quay lưng lại với cậu cho có lệ.
“Chuyện gì thế?”
“Ai biết được thằng bé bị sao?”
“……”
Chẳng còn ai để ý tới Hà Nhượng, Hà Nhượng ngồi một mình không nói chuyện với ai.
Tới nơi, chưa kịp xuống xe thì mấy người hét lớn từ trên xe, những người làm đồng bên cạnh nghe thấy tiếng đều nhìn qua.
“Anh Đoạt---”
“Anh Đoạt---”
“Anh Đoạt---”
Ngay sau đó Lâm Thiết Đoạt tách mấy cây ngô nhìn ra ngoài.
Hắn nhìn Dương Hỉ bọn hắn, hắn không có ngạc nhiên khi thấy bọn hắn ở ngoài này, hắn lại nhìn về phía Hà Nhượng.
Hà Nhượng đứng ở ngoài đó có chút không vui, còn cố ý nhịn lại đi về phía hắn.
Cậu lấy ra giăng băng dán cá nhân, nói: “Băng dán cá nhân.”
Lâm Thiết Đoạt nhìn băng dán cá nhân nói: “Cậu đưa tôi làm gì?”
Hà Nhượng đờ ra nói: “Không phải anh muốn dán ngón tay à?”
“Dán tay làm gì, dán lên mặt cậu.”Lâm Thiết Đoạt vừa nói xong, còn bóp lấy cằm cậu lắc lắc.
“Hả?”Hà Nhượng mơ màng.
Dán lên mặt cậu? Dán lên mặt cậu để làm gì?
Hà Nhượng: “Mặt em làm sao thế?”
Lâm Thiết Đoạt chịu với cậu, hắn túm lấy cổ cậu, đẩy cậu ngồi lên bờ ruộng.
Sau đó ngậm lấy điếu thuốc, xé một cái miếng dán cá nhân, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dán lên cho cậu.
Một đám người bị cho ăn bơ quay mặt lại nhìn nhau, nhưng chẳng có ai biết chuyện gì đang sảy ra.
Hà Nhượng cuối đầu nhìn miếng dán trên tay Lâm Thiết Đoạt, lại bị Lâm Thiết Đoạt nắm lấy cằm, còn bị Lâm Thiết Đoạt dùng ánh mắt hung dữ chửi cho một câu “Phiền phức”.
Hà Nhượng không dám động đậy.
Nhưng trên mặt Hà Nhượng bẩn quá, vừa dán lên lại bong ra.
Dương Hỉ biết ý, nói: “Trên xe có nước lọc1 có nước lọc!”
Cái chai đựng nước lọc phải mất một tệ mới mua được, ở trong làng không có bán.
Nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt dán miếng dán lên mặt Hà Nhượng, những người đó đứng đờ ra không biết nói gì.
Mọi người đều ló đầu ra xem náo nhiệt.
Dương Hỉ còn quay đầu lại, nói nhỏ với một người khác: “Xuỵt! Nhìn anh Đoạt bọn mày chăm sóc hết mình, sau này anh ấy mà có con trai, làm một người cha tốt!”
Hà Nhượng nheo mày, nhìn Lâm Thiết Đoạt,nhìn Lâm Thiết Đoạt dán miếng dán lên mặt “Châu Lạc.”
Dán miếng dán lên mặt Hà Nhượng, Lâm Thiết Đoạt ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu, mà Hà Nhượng thì nheo mày lại nhìn hắn, tới bây giờ vẫn chưa tỉnh táo.
Lâm Thiết Đoạt véo má cậu, cậu “á---” lên phát đau, mắt trừng Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu còn dám trừng mình, hắn “Ồ” lên một câu.
Dương Hỉ bọn họ cảm thấy Hà Nhượng không biết điều.
Lâm Thiết Đoạt cố tình cắn răng, bộ dạng doạ đám con nít: “Còn dám trừng tao à?”
Lâm Thiết Đoạt dùng tay nâng cằm cậu lên, trên cằm cậu phát đau.
Hà Nhượng cuối cùng không có kiên trì với Lâm Thiết Đoạt,chột dạ cúi đầu xuống.