13
Hà Nhượng không muốn nói nhiều với bà, lấy mấy cái túi vứt lên xe.
Dương Phượng Linh thấy cậu có thái độ như vậy đành chịu, bà lại đi vào nhà lấy quả táo nhét vào tay cậu, bảo: “Cầm lấy, khát thì ăn.”
Hà Nhượng nhìn quả táo trên tay mình, quay đầu lại nhìn bà.
Khi cậu đang kéo xe đi thì Lâm Thiết Đoạt đang đi vào sân.
Dương Phượng Linh nhìn thấy hắn trước tiên, bà đi lên hỏi: “Thiết Đoạt à, con qua đây làm gì thế?”
Hà Nhượng tay cầm quả táo, quya đầu lại thấy Lâm Thiết Đoạt đi về phía mình, cầm lấy tay đẩy xe từ tay cậu.
“Nó nhờ con à?” Dương Phượng Linh bị doạ sợ, bà nhanh chóng nhìn Hà Nhượng với ánh mắt trách móc đứa cháu của mình, cảm thấy không nên nhờ Lâm Thiết Đoạt: “Thằng nhóc này!”
Ánh mắt tránh móc của bà làm cậu không thích nghi được.
Hà Nhượng nhìn bà, bộ dạng mình không biết gì cả.
Cậu nhờ Lâm Thiết Đoạt giúp đỡ thì sao chứ? Sau này cậu có thể nấu cơm cho Lâm Thiết Đoạt, giặt đồ cho Lâm Thiết Đoạt, chờ thu hoạch xong bán có tiền, cậu còn có thể đưa số tiền đó cho Lâm Thiết Đoạt,có thể mời Lâm Thiết Đoạt ra ngoài ăn.
Cậu nhờ Lâm Thiết Đoạt giúp đỡ, cậu không hề cảm thấy áy náy.
Lâm Thiết Đoạt nhìn về phía Dương Phượng Linh lộ ra thái độ chuyện nhỏ nhặt, sau đó nhìn về phía Hà Nhượng đang cầm quả táo trên tay, nói: “Có đi không, mau lên xe?”
Hà Nhượng ngơ ngác, chân nhanh hơn não trèo lên xe.
Bà cảm thấy hoảng hốt khi nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt giúp đỡ, Hà Nhượng còn ngồi lên xe để Lâm Thiết Đoạt đẩy đi.
Không phải kinh ngạc mà là thất thường.
Vì Hà Nhượng không phải con gái, cũng không phải đứa bé ba tuổi, mà Lâm Thiết Đoạt lại chở cậu đi.
Người trong thôn nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt chỉ cảm thấy sợ hãi.
Bình thường đừng nói người già, chưa ai từng thấy Lâm Thiết Đoạt đối xử tốt với người con gái, người già, con nít.
Hà Nhượng ngồi lên xe quay đầu lại, không có nhìn bà nữa, đỡ phải nhìn thấy ánh mắt “Con không hiểu chuyện”, “Con không xứng”, của bà nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Thiết Đoạt đẩy xe đi, Dương Phượng Linh đi theo một đoạn, bà mở miệng ra mà không biết nói gì.
Qua ngã rẽ Hà Nhượng mới quay đầu lại nhìn.
Bây giờ là mùa thu hoạch, người dân trên đường rất nhiều, nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt kéo xe mà trên xe ngồi cháu trai mới tìm về của nhà bà Châu, cảm thấy không thể tin được.
Cả cái thôn, ai thấy Lâm Thiết Đoạt mà không đi đường vòng.
Vốn dĩ người trong thôn nghĩ Lâm Thiết Đoạt đối xử tốt với nhà bà châu chỉ là làm cho có, ai ngờ tốt tới mức này.
Hà Nhượng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, ngồi lên mấy túi phân bón trên xe bấm móng tay.
“Nghe nói cháu trai ruột nhà bà Châu ở nhà Lâm Thiết Đoạt.”
“hả? Bà Châu đồng ý à?”
“Đúng vậy.”
“Xem kìa, Cháu bà ngồi lên xe để Lâm Thiết Đoạt đẩy kìa.
“Hôm qua cũng kéo”.
“hả?”
Hà Nhượng ngồi trên xe nhặt được một cái vỏ ngô, xé thành từng mảnh nhỏ, đôi mắt cậu lại nhìn tấm lưng rộng lớn của Lâm Thiết Đoạt.
Hà Nhượng nhìn tấm lưng của Lâm Thiết Đoạt, cậu lại cố tình hỏi: “Anh Thiết Đoạt, có mệt không, hay để em đẩy xe?”
Lâm Thiết Đoạt ngậm điếu thuốc, quay đầu lại nhìn cậu, Hà Nhượng đứng hình trong một giây, cậu cười run rẩy.
Lâm Thiết Đoạt khó chịu nắm lấy cổ chân cậu, Hà Nhượng sợ hết hồn rụt mạnh chân lại, ngồi xịch lên phía trước, cậu cười cười nhìn Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu cười toét miệng thì không để ý tới cậu nữa, tiếp tục đẩy xe ra ngoài ruộng, “Bịch” cái xe đặt mạnh xuống mặt đất.
Hà Nhượng bị chấn động ê hết cả mông, cậu vừa cười vừa kêu “Á Á”
Cậu ôm lấy mông mình nhảy xuống xe, sau đó cười ha ha đi tới trước mặt Lâm Thiết Đoạt.
Cậu đi lại gần thì bị Lâm Thiết Đoạt nhấn đầu xuống, trực tiếp ngã xuống đất.
Hà Nhượng nằm lăn ra đất mỉm cười, nói: “Anh Thiết Đoạt, anh thật tốt.”
Lâm Thiết Đoạt quay mặt đi không để ý tới cậu, nhưng môi hơi động giống như đang mắng thầm.
Hà Nhượng đứng lên lại đi lại gần lần nữa, nói: “Anh, ngồi nghỉ chút, ăn miếng táo.”
Nói xong, cậu đi tìm quả táo để trên xe, nhưng Lâm Thiết Đoạt lại đi thẳng xuống ruộng bẻ bắp ngô.
Hà Nhượng nghĩ cậu còn nịnh bợ Lâm Thiết Đoạt nữa, thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu nên cậu thành thật cầm cái bịch đi theo hắn.
Lâm Thiết Đoạt thân hình cường tráng, tay chân dài, một lần vặt bốn bắp ngô nhẹ nhàng.
Hà Nhượng thì không được như thế, mỗi lần chỉ bẻ được hai bắp.
Cứ như vậy Lâm Thiết Đoạt làm nhanh hơn cậu.
Cậu theo phía sau Lâm Thiết Đoạt, cậu nghĩ làm việc như này nhanh thật.
Nói không chừng một buổi sáng là xong.
Vết thương trên người Hà Nhượng chưa hết sưng, cậu đi xuyên qua hàng ngô bị lá ngô cứa cho càng đau.
Nhưng Lâm Thiết Đoạt làm nhanh, cậu cũng không thể lười biếng, đành cắm đầu vặt ngô.
Vừa vặt xong một lượt, Hà Nhượng đang định đi ra đám ngô thì không cẩn thận lá ngô quét lên mặt, chảy máu ra.
Hà Nhượng không có để ý tới, chỉ cảm thấy đau, nhưng cả người cậu đều đau nên cậu cũng không để ý trên mặt.
Khi cậu đang định quay lại bẻ bắp ngô thì Lâm Thiết Đoạt đem ngô để lên xe nhìn thấy mặt cậu.
Hà Nhượng vừa bước xuống đám ngô thì bị Lâm Thiết Đoạt túm gáy cổ.
Cậu không đứng vững ngã về phía sau, ngã vào l*иg ngực Lâm Thiết Đoạt.
Cậu chưa đứng vững, Lâm Thiết Đoạt ôm lấy eo cậu.
Cậu ngẩng mặt lên, bàn tay khác của Lâm Thiết Đoạt nắm lấy mặt cậu, dùng ngón cái chùi lên mặt cậu.
Hà Nhượng dựa vào l*иg ngực Lâm Thiết Đoạt,nhìn khuôn mặt tràn đầy cảm giác áp lực cửa hắn từ dưới lên.
Cậu không biết Lâm Thiết Đoạt hắn lại muốn làm cái gì, cậu vùng vẫy trong ngực hắn ra.
Lâm Thiết Đoạt lườm cậu một cái, Hà Nhượng bị doạ sợ không dám động đậy.
Hà Nhượng ngẩng đầu lên, nháy mắt với Lâm Thiết Đoạt.
“Đi mua băng dính cá nhân.” Lâm Thiết Đoạt nói.
“Hả?” Hà Nhượng phản ứng không kịp.
Lâm Thiết Đoạt đẩy cậu ra, nói: “Bên cạnh quán bán phân bón có cái trạm y tế, đi về mua thêm 2 cái kem.”