Tiểu phú bà Kinh Thành

Chương 19: Khai Trương Tiêu Gia

Trần Lãm cứ ngỡ mình đang mơ, hai mắt muốn chết lặng không rời ra được trước khung cảnh này. Một bức tường sống động đẹp đến choáng ngợp, cảnh sắc trên đó như đang hiện ra trước mắt làm hắn mất hồn lạc phách. Đến khi sờ vào từng đóa hoa hay ngọn núi mới biết hóa ra đây không chỉ đơn giản là mực vẽ mà được tạo ra bằng vôi.

Chứng kiến tận mắt quá trình từng bước một, từ bức tường trắng tinh được chét dính thứ gọi là vôi để tạo thành hình dạng họa tiết hoa văn nhô ra khỏi tường, sau khi khô lại dùng từng màu điểm tô tạo nên bức tranh hiện tại.

Cho dù hắn không có chữ nghĩa nhưng chắc chắn là chưa từng nghe nói về kiểu vẽ tranh như thế này. Tiêu Hi mới 10 tuổi lại có thể tạo ra một bức danh họa kiệt xuất như vậy thì thật không phải người tầm thường. Quá kinh hãi thế tục.

Hơn nữa chỉ cần vẽ ra bức tranh này cũng đã là kỳ tài rồi chứ đừng nói tạo ra nó từ vôi. Ở bên phải bức tường là cảnh núi non hùng vĩ bao lấy ngôi nhà giữa lưng chừng núi, ngay cả chi tiết nhỏ nhất như ánh đèn sáng, song cửa sổ hay hai cây hoa đào rủ bóng, đàn chim hạc trắng bay qua cũng được miêu tả chân thực sống động.

Chính giữa bức tranh tô màu thác nước trắng đổ xuống giữa rừng, vôi tạo thành dãy núi và từng bậc đá nhô ra, trên bậc đá lại dùng vôi làm thành những đầm hoa cúc hoa sen nhỏ. Đổ dưới chân thác nước là đầm cúc trắng và sen hồng, có người chèo thuyền đang thả mình buông lơi mái chèo trên dòng nước.

Bên trái bức tường là dòng sông rộng lớn tô điểm phía xa bằng ngọn núi nhỏ. Hai bên bờ là từng tảng đá nhô ra với những gốc hoa to như mẫu đơn, hoa mai, hoa đào và đầm sen cúc ở dưới sông. Mỗi một chi tiết đều tinh mĩ sống động như vật thật hiện ra. Màu sắc hòa quyện tinh tế hài hòa đẹp mắt, bố cục như được tận mắt trải nghiệm phong cảnh từ xa tới gần. Bức tranh này quá đẹp, quá đáng sợ, quá kinh hãi.

Sau khi trang trí xong chính thức mở cửa buôn bán. Lầu một đặt sản phẩm bày bán, lầu 2 dành để đón tiếp khách. Tiêu Hi đã mang sản phẩm đi sang nhà hàng xóm bên cạnh và đối diện chào hỏi. Có vẻ họ không bận tâm lắm và nghĩ cô cũng sớm bị bay màu nên đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương tiếc như là tiểu tử chưa trải sự đời.

Sáng ngày khai trương Tiêu Hi đốt pháo hoa trước cửa, bên phải cửa chính đặt một bộ đồ pha trà, trong ly trà điểm hoa đẹp mắt cùng hộp trái cây khô bên cạnh. Bên trái dựng bảng gỗ vẽ bức tranh là sản phẩm của tiệm kèm lời ghi phía trên: Dưỡng nhan, nhuận sắc, bí quyết dành cho mỹ nữ.

Không phải cho dù ở triều đại nào thì nữ nhân đều yêu thích cái đẹp sao. Tuy nhiên mỹ nữ chưa đến thì mỹ nam nào đó đã vào trước.

Cao Văn đã để ý lầu trên của tiệm này từ mấy ngày trước rồi. Lúc ấy cửa mở ra vô tình nhìn lên thì thấy người nào đang đứng vẽ tranh. Rõ ràng là một bức tranh rất lớn tận mấy ngày mới hoàn thành. Vì rất tò mò nên hôm nay khai trương nhất định phải đến xem thử.