Bánh bao 3 đồng nhưng nhỏ hơn bánh của cô, hơn nữa vị làm sao có thể so sánh với bánh rán chính tay cô làm được. Ở đây bánh rán của cô là độc nhất vô nhị chưa có xuất hiện, là sản phẩm độc quyền đó. Sau khi đi tham quan thị trường Tiêu Hi có ý định bán thử bánh rán kiếm thêm tiền.
Hiện tại tổng cộng cô có 3 lượng bạc, trừ 1 lượng đầu tư thì còn thiếu tận 8 lượng, cô rất rất rất nghèo. Là thiếu nữ đáng thương đang phấn đấu từng ngày sớm được tự do.
Dì thẩm hàng xóm nhìn vào số bánh để ráo dầu trên kệ, chân vẫn chưa chịu đi. Bên ngoài lại thêm hai tức phụ đi vào. Hai người mới tới cũng hỏi mùi gì thơm thế, sau khi nghe bán bánh thì mua 1 cái ăn thử.
Bánh to nên hai người chia ra làm ăn vặt lửng bụng cũng được. Dì hàng xóm nhìn chút đường chảy ra từ nhân đậu và mùi thơm ngào ngạt sớm không chịu được. Sau khi hai mẹ con vừa ăn vừa khen ngon liên tục thì cuối cùng cũng chịu bỏ tiền ra mua. Lúc ra về ba người mỗi người còn mua thêm mỗi người một cái cầm về nhà.
Lâm ma ma nãy giờ im lặng không nói nhưng trong lòng lại ngạc nhiên không thôi. Tiêu Hi còn nhỏ nhưng đối đáp trôi chảy, khôn khéo linh hoạt không hề sợ sệt. Mới 9 tuổi vậy mà đã nghĩ đến việc buôn bán, bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Hàng xóm xung quanh nghe lại từ ba người đi trước cũng sang mua về ăn thử. Thành ra bữa tối của hai người chỉ giữ lại mỗi người 2 cái còn đâu bán hết.
Trên bàn ăn Tiêu Hi cũng nói muốn mượn trước cổng nhà bà để ngồi bán bánh rán, hàng tháng sẽ phụ bà 20 đồng. Nếu buôn bán được hàng tháng sẽ trả tiền chuộc thân đến đủ thì thôi. Nghe đến đây Lâm ma ma mới nhận ra tên tiểu tử này thật sự nghiêm túc muốn chuộc thân.
Tiêu Hi nghĩ là làm, ngày hôm sau lôi cái bàn gỗ phủ bụi trong góc ra rửa rồi phơi nắng, sau đó đi mua bùn nặn thành cái bếp đất 3 càng. Cô chạy ra ngoài hỏi thăm giá bột và gạo, quyết định mượn cái cối xay của Lâm ma ma dùng tạm, biết sao được vì giá bột quá đắt.
Trước kia sáng sớm mà phải dậy 9 giờ đó là cực hình của Tiêu Hi, tuy nhiên quá khứ đã qua thì không nên mơ mộng hão huyền. Hiện tại từ khi đến đây chưa bao giờ cô được ngủ quá 4 giờ sáng, hình thành thói quen tờ mờ gà gáy đã tự tỉnh. Cho đến khi lấy lại được giấy chuộc thân thì cô không thể nào ngủ ngon được.
Lấy bột tối qua xay bằng tay treo trên cành cây xuống, ấn thử độ bột thấy ổn thì bắt đầu làm đậu. Cô cho vào hấp gần chín tới thì bỏ ra, sên đường vàng sau đó đổ ra trộn cùng đậu rồi dằm nhuyễn. Chỉ cần ngửi mũi đỗ quyện đường đã rất hấp dẫn rồi.
Ngoài công việc cô không có sở thích gì ngoài ăn. Mục tiêu kiếm tiền kiếp trước là ăn uống, hưởng thụ cuộc sống và từ thiện. Nên hầu hết các món ngon đều đã thử qua, không những vậy còn bỏ tiền học làm được giống vị như đúc, khi thèm thì có thể tự làm ăn.
Tiêu Hi lấy củi xếp thành đống nhỏ bên cạnh bếp, mượn Lâm ma ma cái chảo to đặt lên trên sau đó ngồi trước nồi nặn bánh rán. Miếng ván gỗ đựng bánh nặn cô đã rửa sạch, bên trên lót lá chuối quết tí mỡ ăn, khi nào bánh xếp đầy thì cô lại trải lá chuối lên mặt bánh rồi tiếp tục xếp lên trên. Làm tất cả gần 4 tầng 50 cái thì dừng lại. Số bột còn lại cô tính nếu không bán hết thì trưa làm xong mang ra đường lớn bán rong.
Mặt trời cũng lên cao không còn tối mờ mờ như vừa nãy. Tiêu Hi bắt đầu chiên bánh, dự định làm xong thì ăn 1, 2 cái ấm bụng.
Thời tiết se se lạnh, bên ngoài đường lớn bắt đầu có người rao bán, tiếng gà gáy thay phiên vang và bóng dáng người đi lại cũng tấp nập hơn. Trong hẻm nhỏ ngay trước cổng có một bàn gỗ đựng khay bánh trắng nổi bật trên màu xanh của lá chuối, mùi thơm từ bếp củi nóng cạnh đó bắt đầu theo gió bay xa.