Hai tên vừa nghe thấy người trong kinh thành thì sáng mắt, mỗi người lấy trong tay 5 văn tiền góp thành 1 lượng rồi nhét vào tay nói là tiền riêng cho cô uống nước. Tiêu Hi ra vẻ muốn trả lại nhưng khi tay hai người kia đẩy về thì làm ra vẻ khó xử thỏa hiệp cất đi. Còn nói không được cho ai biết sợ hủy thanh danh của sư phụ.
Hai tên kia nghe vậy mừng ra mặt nói muốn dẫn đến gặp trực tiếp để chờ sư phụ, làm xong rồi lấy bài luôn. Đưa hai tên này đến một khách điếm, cho hai người đứng ngoài đợi rồi cầm trong tay hai tờ giấy có đóng mộc của trường đi vào.
Tiêu Hi đi vào khách điếm tiến thẳng vào bên trong nói có hẹn, đưa 1 văn tiền cuối cùng lão cha để lại cho tiểu nhị rồi nói đợi người. Tiểu nhị thấy ít nhưng nhìn tên này cầm giấy và bút cũng để hắn ở lại rồi đi ra. Bây giờ người có tiền mới được đi học, hơn nữa còn đóng mộc huyện thì chắc chắn gia cảnh không tồi.
Tiêu Hi không cần suy nghĩ dùng 1 nén nhang viết xong hai bài luận bằng hai kiểu chữ, nét viết khác nhau. Hoàn thành xong thì đứng lên tự nhiên bước ra khỏi cửa.
Hai người chờ có chút sốt ruột, đang suy nghĩ có nên vào không thì người đã từ trong đi ra. Tay muốn lấy lại thì tên kia một tay cầm bài dơ cao, tay còn lại xòe ra. Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý mỗi người đặt 1 lượng vào lòng bàn tay.
Tiêu Hi cất tiền vào túi rồi nhìn hai tên này đang mở to mắt đọc nội dung bên trong. Việc này cô chỉ làm một lần, sở dĩ làm cũng vì giúp đậu vào trường học chứ không phải đậu công danh, còn trong trường bọn họ có theo được không lại là chuyện khác.
Hai người mừng rỡ ra mặt, cẩn thận cất bài thi vào cặp. Tiêu Hi nói chắc chắn đậu nhưng không có lần hai nên hai người đừng có tìm kiếm vô ích. Hóa ra là có dòng họ trên huyện nên mới có điều kiện chi tiền như vậy.
Đang đi thì thấy tiệm bánh bao nóng hổi bên đường, hỏi giá bán bao nhiêu muốn mua về ăn thử nhưng mắc quá. Hiện tại cô rất nghèo, thôi không có tiền thì đành mua đồ về làm ăn vậy.
Lâm ma ma thấy hôm nay Tiêu Hi vẫn chưa về có chút khó hiểu, thời gian ở chung cũng tin chắc tiểu tử này không phải người xảo trá có gan chạy trốn. Đúng lúc nghĩ có nên đi ra xem thử không thì hắn trở về, trên tay cầm bột và đỗ vừa vào cổng vừa cười nói hôm nay đi làm kiếm được chút tiền nên mua đồ về làm bánh cho bà ăn.
Nghe tiểu tử này nói đi làm kiếm được tiền bà đã thấy bất ngờ, nhưng không ngờ có tiền hắn còn nghĩ đến bà. Cả đời không chồng không con, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm như vậy không khỏi ấm áp trong lòng.
Tiêu Hi đang vừa trộn bột vừa sên đỗ, Lâm ma ma từ ngoài ngửi mùi thơm không chịu được bước vào xem thử. Cái đầu tiên mượn hoa hiến phật mời bà thử trước.
Lâm ma ma lúc trước từng làm việc ở nhà quan nên cũng được hưởng chút mỹ vị quan lại, nhưng khi ăn miếng bánh này thì thật sự giật mình đến quên mất cả nuốt.
Vỏ bánh ngoài giòn tan bên trong mềm dẻo, nhân đỗ nát mịn ngọt thanh không gắt. Kết hợp cùng chút hạt vừng bên ngoài càng khiến mùi thơm ngọt ngào thơm lừng. Bánh này ngon quá!
Lâm ma ma còn đang thất thần thưởng thức thì ngoài cửa có người vừa đi vào vừa gọi. Tiêu Hi nhìn hóa ra là hàng xóm bên cạnh, vừa vào cửa đã tươi cười nhìn hai người hỏi chuyện. Lâm ma ma nói với mọi người cô là bà con xa được gửi đến chơi một thời gian nên ai cũng nghĩ cô là cháu của bà. Cô cũng nói từ bây giờ mình sẽ tên là Tiêu Hi, cái tên Nhị Lục đã trở thành quá khứ.
“Thẩm thẩm hai người đang làm gì đó thơm quá.”
Câu trước vừa hỏi một câu khỏe không, câu sau đã đi đến mục đích. Tiêu Hi lại lắp mặt nạ mỉm cười ngoan ngoãn lên nói.
“Dạ tiểu bối đang làm bánh để bán thử ạ. 2 đồng 1 cái thẩm thẩm có muốn ăn không.”
“2 đồng lận sao? Bánh bao cũng chỉ 3 đồng mà cái bánh này tận 2 đồng á.”