Chẳng lẽ vừa rồi Thương Bách Diễn đang giải thích với cô vì sao mấy ngày nay rõ ràng anh kết thúc công tác mà cũng không về nhà đấy chứ? Là bởi vì công việc ở công ty bận rộn, không phải ăn chơi đàn đúm ở bên ngoài, cắm cho cô cái sừng?
Cô ngồi bất động trên giường, nhìn chằm chằm vào gáy của Thương Bách Diễn ở bên cạnh. Dường như tự hỏi đi hỏi lại ý nghĩa thật sự trong câu nói kia của anh, cho đến khi cuối cùng cô đưa ra kết luận "Quan tâm việc anh về nhà hay không làm gì", nằm “bẹp” xuống một cái rồi tắt đèn phòng ngủ.
Lần này Tần Nghê ngủ mơ mơ màng màng.
Nếu không phải trong lúc ngủ cảm thấy khó thở thì cô không muốn tỉnh lại.
Mí mắt chậm rãi mở ra, đường nét hàm dưới và yết hầu của người đàn ông trong bóng tối hiện ra, lúc nghiêng đầu, một cánh tay đang chống ở bên cạnh cô.
Thấy cuối cùng cô cũng tỉnh, sức của Thương Bách Diễn cũng mạnh hơn một chút.
Tần Nghê khẽ la một tiếng, cuối cùng cũng kịp phản ứng bây giờ phải làm gì.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ đã trở nên mịt mờ, chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt cuối cùng cũng rơi xuống chân giường.