Tần Nghê lập tức lấy tay che ngực, cố nén không được hét lên, rồi nhặt một cái gối ném về phía anh. Sau đó nhanh chóng cầm dây áo kéo lên vai, một tay vẫn che trước ngực.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Thương Bách Diễn lại có ánh mắt đó.
Hơn nữa vừa nghĩ tới lúc nãy mình trong dáng vẻ rớt một bên dây áo thế này để tranh cãi với Thương Bách Diễn, da đầu Tần Nghê tê rần, biết mình thậm chí còn chưa bắt đầu đã thua.
Cô lại thua rồi.
Thương Bách Diễn thấy vậy cười một tiếng.
Người đàn ông trầm giọng cười, ngay cả nụ cười cũng chỉ là nhếch môi trong chốc lát. Tần Nghê lại đối diện với Thương Bách Diễn, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt xưa nay của anh hiện giờ cũng mang theo vài phần cảm xúc hiếm thấy.
Đương nhiên cô biết Thương Bách Diễn đang cười cái gì.
Tần Nghê nghiến răng nghiến lợi, cân nhắc ba giây sau dứt khoát bỏ bàn tay vẫn luôn bảo vệ trước ngực xuống, hất cằm lên: "Cũng đâu phải tổng giám đốc Thương chưa từng nhìn thấy đâu?"
Anh thấy rồi, chạm rồi, cái gì cũng “làm” rồi!
“Hay là nói “cơm nhà nấu” ngon hơn mấy thứ “phở” ở ngoài kia.”
Tần Nghê nhìn Thương Bách Diễn rồi tiếp tục bổ sung, bản thân cũng không rõ tâm trạng của mình khi nói những lời này với Thương Bách Diễn là gì.
Hai người kết hôn hai năm, nhưng thời gian ngủ chung một giường giống như bây giờ cũng không nhiều.
Một là bởi vì công việc của tổng giám đốc Thương bận rộn, luôn đi công tác khắp thế giới. Hai là, nó giống như lý do tại sao người giúp việc lại chọn chiếc váy ngủ hai dây mát mẻ này. Mọi người đều biết, ba ngày trước Thương Bách Diễn cũng đã kết thúc công tác trở về thành phố B, nhưng vẫn chưa xuất hiện ở phòng tân hôn trong biệt thự của hai người.
Oanh ca yến hót, cô chiêu nhà giàu, người mẫu, ngôi sao… Mặc dù biết anh đã kết hôn thì thế nào. Tần Nghê hiểu rõ, đối với một số người mà nói sức hấp dẫn của người đàn ông như Thương Bách Diễn là cái khiến người ta vứt bỏ cả tam quan.
Thương Bách Diễn đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nghê, nghe cô chất vấn.
Tần Nghê có thói quen xõa tóc khi ngủ, mái tóc xoăn dài, bồng bềnh càng làm nổi bật khuôn mặt bé nhỏ của cô. Mặc dù giờ đây không trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như mỡ, đôi môi căng mọng gợi cảm, mà đuôi mắt hồ ly hơi nhếch lên tạo thêm chút kiều diễm cho khuôn mặt này.
Thương Bách Diễn nhìn khuôn mặt dù lúc này mang theo tức giận nhưng vẫn xinh đẹp kia, suy nghĩ, đương nhiên là không có gì đẹp bằng đồ nhà.
Vì vậy, anh đối mặt với khuôn mặt này, lạnh nhạt buông một câu: "Mấy ngày nay bận rộn ở công ty.”
“Hả?" Tần Nghê bị câu nói không đầu không đuôi này của Thương Bách Diễn làm cho sửng sốt, chờ đến khi cô kịp phản ứng, người đàn ông đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Tần Nghê khẽ cau mày.