15 phút trôi qua, mọi người tập trung ở phòng khách đi bộ đến siêu thị gần nhất để mua đồ.
Thị trấn nhỏ này có dân số tương đối ít, nhưng kiến trúc rất đặc biệt, đường phố cũng cực kỳ sạch sẽ, có giá trị du lịch rất lớn nhưng lại không nổi tiếng lắm nên có ít khách du lịch.
Càng về chiều, nhiệt độ càng dễ chịu, vài người sóng bước nhau đi bộ hai bên đường, hít thở không khí trong lành, nhàn nhã và thoải mái.
Họ đi về phía trước vài bước thì thấy bên đường có người bán kem tự làm, chủ quán là một ông lão tốt bụng.
Ông lão bán ly kem này cực kỳ thành thật, trong ly trong đầy ắp kem, hơn nữa giá cả cũng không đắt, mỗi suất chỉ có hai tệ rưỡi.
Ba đứa trẻ nhìn thấy quầy kem thì không đi nổi.
Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành đều mua kem cho con, Phó Tiêu Tiêu vẫn kiễng chân nhìn tới nhìn lui, ánh mắt cũng không đủ dùng.
Tô Hoài Minh quá quen với Phó Tiêu Tiêu, khi Phó Tiêu Tiêu lên tiếng nói muốn toàn bộ như lúc trước, cậu đã nói trước: “Chỉ có thể bỏ ra năm tệ để mua kem.”
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức không hài lòng, hừ mũi nhìn Tô Hoài Minh: "Sao chú lại keo kiệt như vậy!"
“Nếu mua kem thì tối nay và sáng mai sẽ đói.” Tô Hoài Minh nói.
Phó Tiêu Tiêu theo bản năng sờ sờ bụng, phồng má nói: "Tôi không cần."
Tô Hoài Minh dịu dàng cười nói: "Vậy để tôi dạy nhóc một cách để không đói bụng.”
Phó Tiêu Tiêu mở to hai mắt, tò mò nhìn Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nói: "Ngẩng đầu lên, há miệng."
Phó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe theo, há to miệng, nghi hoặc nhìn Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh cười nói: “Sau đó nhóc có thể uống gió tây bắc no nê.”
"..."
Tôn Tư Nguyên không ngờ Tô Hoài Minh lại ác độc như vậy, không nhịn được cười ra tiếng, vẻ mặt Vu Duệ Thành nghiêm nghị, nhưng bờ vai lại không ngừng run rẩy.
Quý Minh Triết nhìn Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu như hai kẻ dở hơi, bất đắc dĩ cười.
Phó Tiêu Tiêu tuy rằng không hiểu ý tứ trong lời nói, nhưng giác quan của nhóc ta lại rất nhạy bén, nhìn phản ứng của những người xung quanh đã biết mình đã bị Tô Hoài Minh đùa giỡn.
Ngay lúc Phó Tiêu Tiêu muốn cáu kỉnh, Tô Hoài Minh đã ngắt lời cậu nhóc: "Nhóc muốn ăn vị kem nào?"
Phó Tiêu Tiêu bị dời đi lực chú ý, vừa nuốt nước miếng vừa lựa chọn hương vị mình muốn ăn.
Tô Hoài Minh nói: “Tôi muốn một sôcôla, còn nhóc?”
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy thì bất mãn: "Không, tôi muốn ăn hai ly kem, chú là người lớn, sao có thể cướp của tôi được?!"
Tô Hoài Minh nhướng mày.
Thấy Tô Hoài Minh không lên tiếng, Phó Tiêu Tiêu tưởng cậu đã đồng ý với cậu bé, giống như một vị tướng thắng trận, quay đầu lại, dùng ngón tay hưng phấn chỉ vào ly kem: "Tôi muốn sô cô la cái màu xanh kia!"
Giọng nói của Tô Hoài Minh từ phía trên truyền đến: “Giúp tôi lấy một ly matcha và socola.”
Chủ quán hành động rất nhanh, lập tức làm hai ly rồi đưa cho Tô Hoài Minh.
Phó Tiêu Tiêu rất hưng phấn, muốn vươn tay cầm lấy kem, lại nhìn thấy Tô Hoài Minh mỗi tay cầm một cái, bên trái cắn một miếng, bên phải cắn một miếng, ăn uống vui vẻ.
Phó Tiêu Tiêu sững sờ ngay tại chỗ.
Tô Hoài Minh cụp mắt xuống, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phó Tiêu Tiêu, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Hẹp hòi, còn muốn lấy kem của tôi cho nhóc ư?
Nhóc con có đau khổ thì cũng không thể để mình chịu khổ được!
Chủ quán sử dụng nguyên liệu tốt, kem khá mịn, có vị socola và matcha đậm đà, nếu không phải trong tay thiếu tiền, chắc chắn Tô Hoài Minh muốn ăn cái thứ ba.
Phó Tiêu Tiêu trơ mắt nhìn Tô Hoài Minh chỉ ăn hai miếng mà ly kem đã ít đi hơn nửa, trong lòng lập tức lo lắng.
Tô Hoài Minh quá cao, Phó Tiêu Tiêu chỉ có thể không ngừng nhảy nhót vươn ngón tay muốn cầm lấy ly kem, đáng tiếc hoàn toàn không chạm vào được.