Tiêu Hòa sờ sờ cái tai nhỏ của hamster, nhìn cậu ấy với vẻ mặt khen ngợi.
“Trước kia cậu chỉ chạy được nửa giờ là dừng lại, hôm nay có thể kiên trì chạy được một giờ!”
Nghe vậy, trên mặt Hoắc An lộ ra một dấu chấm hỏi rõ ràng.
“Chị tưởng em muốn kiên trì sao? Mà là em không dám dừng!”
Nửa giờ trước, đúng là cậu ấy đang luyện tập.
Nhưng nửa giờ sau, cậu ấy chỉ chạy trối chết theo bản năng mà thôi.
Mà bây giờ, con hamster khiến cậu ấy điên cuồng la hét đang đứng bên cạnh Tiêu Hòa, ngoan ngoãn cọ liên tục vào lòng bàn tay của cô.
Cứ như hai con chuột khác nhau!
Hoắc An không khỏi có chút nghi hoặc.
“Đội trưởng, con hamster này… nó có thể nghỉ theo lệnh được à?”
Lần trước, lúc đi thử máy, Tiêu Hòa đã nói chắc như đinh đóng cột, nhưng cậu ấy vẫn luôn không tin.
Tiêu Hòa không trả lời, trực tiếp giơ tay lên búng một cái.
“Bé ngoan, nghỉ!”
Vừa dứt lời, sinh vật khổng lồ còn cao hơn con người lập tức lắc lắc cái đuôi, sau đó cẩn thận duỗi đôi chân nhỏ bé của mình ra.
Nghỉ.
Cute đáng yêu.
Thế mà, lại có chút dễ thương?
…
Hoắc An trợn to hai mắt, vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ vậy.
Hôm nay coi như là được mở mang tầm mắt rồi.
Tiêu Hòa vốn định huấn luyện thêm một hiệp nữa, nhưng điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Là đạo diễn của Tân Binh, Xông Về Phía Trước gọi tới.
Cô đành phải để Hoắc An tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì cầm điện thoại đi sang bên kia.
Hoắc An ngồi dưới đất, mắt to trừng mắt nhỏ với con hamster.
Đúng lúc đó, cậu ấy nhận được điện thoại của ông nội.
Trong giọng nói của tư lệnh Hoắc tràn đầy ý cười, vui vẻ nói: “Hoắc An, đợt tân binh nhập ngũ mới sắp bắt đầu đăng ký rồi, địa điểm giống như lần trước.”
Hoắc An sửng sốt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
Cậu ấy ngồi dậy, nhìn con hamster lớn đang nhai cam thảo cách đó không xa, nói: “Ông ơi, năm nay cháu không đi đăng ký đâu.”
“Tại sao?”
Tư lệnh Hoắc hơi kinh ngạc: “Với thể chất hiện tại của cháu, hoàn toàn có thể vượt qua bài kiểm tra, chẳng phải ước mơ từ nhỏ đến lớn của cháu là trở thành một người lính sao?”
Trước đây, vì Hoắc An không thể vượt qua bài kiểm tra nên việc vào quân ngũ đã trở thành chấp niệm của cậu ấy.
Bây giờ vất vả lắm mới có thể vượt qua bài kiểm tra thể chất, sao cậu ấy lại không đi?
“Cháu đột nhiên phát hiện nghề này cũng không tệ lắm, cháu muốn thử thêm một thời gian nữa.”
Tư lệnh Hoắc im lặng một lúc.
Ông ấy có thể nghe ra được, lúc Hoắc An nói lời này, thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Được, dù cháu lựa chọn thế nào, ông nội cũng sẽ ủng hộ cháu.”
Nói xong, lại dò hỏi: “Đúng rồi, Tiêu Hòa đâu, ông muốn hỏi thử thành quả huấn luyện của con bé, để xem có nên tiếp tục không.”
Hoắc An trả lời thẳng: “Hiệu quả thực sự rất tốt.”
“Cháu đã thấy rồi à?”
“Không ạ.” Hoắc An trả lời, sau đó, dùng giọng điệu vô cùng khϊếp sợ, nói: “Nhưng chị ấy có một con hamster, biết nghỉ theo lệnh!”
Đến cả hamster còn có thể bị huấn luyện thành như vậy, còn nói gì đến con người chứ?
Tư lệnh Hoắc: ...
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Một lát sau, tư lệnh Hoắc mới lo lắng nói:
“Thật ra, cháu chọn làm ngôi sao cũng được, nhưng mà dạo này, ông thường xuyên lo lắng cho tình trạng tinh thần của cháu.”
…
Lúc Tiêu Hòa quay lại, Hoắc An đang tự tìm đường chết.
Cậu ấy lén lút đứng đằng sau con hamster, dùng cây gậy trên tay chọc vào lưng nó.
Con hamster bị chọc đến ngứa ngáy, lông trên lưng nó xù hết lên.
“Hoắc An.”
Tiêu Hòa gọi một tiếng, làm cậu ấy sợ đến mức run rẩy.
“Đạo diễn Tôn Văn vừa gọi điện cho tôi, nói rằng đoàn phim quyết định kéo dài vai diễn của cậu, để cậu làm việc lâu dài, cậu có đồng ý hay không?”
Đôi mắt Hoắc An lập tức sáng ngời, vội vàng vứt cây gậy đi.
“Có!”
Tiêu Hòa gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nói: “Vậy buổi huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây đi, về công ty ăn cơm thôi, nếu còn không về, thì đến cơm cũng không còn.”
Nói xong, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Hoắc An đi theo phía sau, có chút nghi ngờ.