[Vô Hạn Lưu] Trời Ơi Đừng Quan Sát Nữa

Chương 7: Trò Chơi Gia Đình (7)

[Chúc mừng người chơi dự bị Mạc Bạch đã kích hoạt trò chơi "Trò chơi gia đình", một số quy tắc của trò chơi như sau:]

[Đầu tiên, bạn có một gia đình hoàn chỉnh.]

[Thứ hai, mẹ thích nấu cơm, nhưng tài nấu nướng của mẹ không tốt, vì vậy xin đừng nói đồ ăn mẹ nấu không ngon.]

[Thứ ba, mẹ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, xin đừng trực tiếp từ chối lời nói của mẹ.]

[Thứ tư, mẹ dễ dàng mềm lòng với những đứa trẻ xinh đẹp yếu đuối, hãy thể hiện giá trị thưởng thức của mình nhiều hơn, biết đâu có thể đánh thức tình yêu của mẹ.]

Mạc Bạch vội vàng đọc xong quy tắc, nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Chữ “Mẹ” mà cô vừa nói đã kích hoạt trò chơi này, kết hợp với những dòng chữ máu trước đó, thời gian của trò chơi này là ba ngày, con đường sinh tồn ẩn giấu trong quy tắc, vi phạm quy tắc sẽ có nguy cơ tử vong.

Các quy tắc mà cô nắm giữ hiện tại không phải là toàn diện.

Từ các quy tắc đã biết, có thể rút ra những thông tin sau.

Đầu tiên, “Gia đình hoàn chỉnh” tức là ngoại trừ mẹ, ít nhất còn có một người cha.

Thứ hai, cơm “Mẹ” mang đến chắc chắn không phải là thứ gì tốt, có thể không ăn, nhưng không thể trực tiếp cự tuyệt, nếu nghĩ biện pháp tránh nó, không thể nói nó không ngon.

Thứ ba, thể hiện “Giá trị thưởng thức” có thể làm cho “Mẹ” từ bỏ ý định gϊếŧ cô.

Mạc Bạch đã hiểu vì sao lớp trang điểm của bạn thân dành cho cô lại trở thành ngoại hình của cô, chính là để tôn lên vẻ ngoài và nâng cao “Giá trị thưởng thức” của cô.

Chẳng lẽ phải dựa vào mặt, dựa vào sự yếu đuối để vượt qua cửa ải này?

Mạc Bạch nhíu mày, cô không thích loại phương thức thông quan này.

*

Mạc Bạch đang chống cự gợi ý mà quy tắc đưa ra, người “Mẹ” trước mặt cũng hưng phấn lên bởi xưng hô của Mạc Bạch.

“Mẹ, mẹ, con gọi ta là mẹ! Đúng, ta là mẹ của con! Ha ha ha ha ha!” “Mẹ” kích động tới nỗi dùng hai tay che mặt, trong miệng phát ra tiếng cười điên loạn, thân thể không kìm được mà run rẩy.

Tay bà ta dùng sức quá lớn, thế nên làm rớt mất vài miếng thịt trên mặt, khiến cho gương mặt càng thêm khủng bố dữ dằn.

Mạc Bạch thấy thế, theo bản năng đặt tay phải dưới thảm, cầm gậy đánh bóng kim loại.

“Mẹ” nếu dám xông lên dùng cặp kia thối rữa tay chạm vào cô, cô liền dám cùng đồ chơi này ngọc nát đá tan!

Bất quá khi lý trí gần như mất khống chế, Mạc Bạch vẫn ghi nhớ quy tắc nhắc nhở, thử lợi dụng quy tắc thứ tư để đánh thức “Tình yêu của mẹ”.

Trước thử xem có thể trấn an quái vật hay không, mềm không được lại đến cứng.

Quy tắc thứ tư làm cho cô thể hiện “giá trị thưởng thức”, cũng chính là trở nên xinh đẹp hơn. Mạc Bạch không có thủ đoạn nào khác, dưới tình huống như vậy, chỉ có thể mỉm cười.

Thế là cô lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất trong cuộc đời mình, kìm nén lại khát vọng muốn vung vẩy cây gậy sắt, mỉm cười nói với “Mẹ” rằng: “Mẹ bình tĩnh một chút, mẹ tới tìm con, có phải là muốn làm chuyện gì không?”

Mạc Bạch thật sự không có cách nào nói ra mấy lời làm nũng đối với thứ quái dị này, chỉ có thể tìm cách dời đi sự chú ý của “Mẹ”.

“Mẹ” nghe được Mạc Bạch nói, chậm rãi buông tay xuống, lộ ra gương mặt bị tróc da hệt như bề mặt lồi lõm của mặt trăng, rồi nhìn chăm chú vào Mạc Bạch, khiến cô sắp duy trì không được nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.

Con ngươi treo ở trên mặt hiện lên một tia kinh diễm, đã bình tĩnh trở lại, lộ ra nụ cười dữ tợn với Mạc Bạch, nói: “Mẹ đến đưa cơm cho con, đến giờ này chắc con đã đói bụng rồi đúng không? Mau đến đây ăn cơm nào.”

Nói xong bà ta mở bình giữ nhiệt ra, lấy ra từng đĩa thức ăn bốc mùi hôi thối từ bên trong.

“Đây là thịt heo thối kho tàu, cà chua nát xào trứng gà thúi, xương cá hấp, món chua ngọt mọc mốc, còn có một bát canh thiu nữa, đều là những món mà mẹ thích ăn nhất, con phải ăn hết đó.” “Mẹ” hưng phấn giới thiệu đồ ăn.

Mỗi một món ăn đều nhảy Disco hết cỡ trên lý trí của Mạc Bạch, những món ăn này không thể miêu tả bằng tay nghề kém, mà ăn nó sẽ chết đó!

Quên đi, vẫn là hủy diệt đi, nếu không phải “Mẹ” bị hủy diệt, thì chính là cô bị hủy diệt.

Loại tình thương của “Mẹ” này quá nặng nề, cô chỉ là một người bình thường, không chịu nổi.

Mạc Bạch hạ quyết tâm tử chiến đến cùng, nhưng cô không thể đối đầu trực tiếp với mẹ được, nếu không chắn chắc sẽ phải chết.

Muốn chiến thắng “Mẹ”, chỉ có thể âm thầm đánh lén.

Mạc Bạch tính toán làm thế nào để lấy mạng “Mẹ”, nhưng “Mẹ” lại đang bày tỏ “Tình thương của mẹ” bằng cách bưng chén lên nói: “Ngoan, để mẹ đút cho con.”

Đối mặt với thức ăn được đưa tới trước mắt, Mạc Bạch ngừng thở, trong đầu hiện lên “Quy tắc thứ hai không thể nói thức ăn dở” cùng “Quy tắc thứ ba không được trực tiếp từ chối mẹ”, đành trái lương tâm mà lên tiếng: “Oa, thức ăn mẹ làm rất đặc biệt. Nhưng mà con cảm thấy không khỏe, phải uống thuốc trước khi ăn cơm, mẹ có thể giúp con lấy thuốc không?”

Nói xong, cô còn chịu đựng buồn nôn nghiêng đầu, làm ra hành động đáng yêu.

Sự “Ngoan ngoãn” của Mạc Bạch gợi lên tình thương bất thường của “Mẹ”, con mắt treo trong hốc mắt của “Mẹ” phát ra một tia trìu mến, bà buông chén xuống nói, “Đứa con đáng thương của mẹ, con thật đẹp đẽ cũng thật yếu ớt, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ luôn, luôn, yêu, thương, con.”

Khi nói đến “yêu thương”, người mẹ này lại vươn móng tay thật dài, nhẹ nhàng cọ vào cổ Mạc Bạch. Mạc Bạch chỉ cảm thấy cổ đau nhức, làn da bị rạch ra một vết thương.

Vết thương không nặng, nhưng rất đau, hơn nữa còn chảy máu.

“Mẹ” hưng phấn mà quơ ngón tay một chút, rồi điên cuồng chạy đi tìm thuốc.

Cách mà bà ta mở tủ cũng rất trực tiếp, dùng đôi móng sắc bén cào vài cái, tạo ra một cái lỗ trên cửa gỗ, rồi bắt đầu tìm kiếm ở bên trong.

Mạc Bạch đưa tay sờ vết thương trên cổ, lặng lẽ đi tới sau lưng “Mẹ”.

“Mẹ” đưa lưng về phía cô tìm kiếm lung tung trong tủ, đây là cơ hội tốt để động thủ.

Nhưng công kích “Mẹ” nhất định không phải là biểu hiện của đứa bé ngoan, nếu như không thể một kích trí mạng, nhất định sẽ dẫn tới việc trả đũa đáng sợ của “Mẹ”.

Tấn công chỗ nào tốt hơn? Chân, tim hay đầu?

Tầm mắt Mạc Bạch nhìn từ dưới lên trên, nghĩ thầm nếu có thể kiểm tra điểm yếu của “Mẹ” một chút thì tốt rồi.