[Vô Hạn Lưu] Trời Ơi Đừng Quan Sát Nữa

Chương 8: Trò Chơi Gia Đình (8)

Lúc này, trên cửa tủ quần áo lộ ra một cái lỗ lớn, đầu “Mẹ” chui vào trong lỗ, Mạc Bạch ở cạnh rìa, từ bên cạnh nhìn thấy một cái móc treo.

Bên trong tủ quần áo của cô quả thật có một cái móc treo, dùng để treo một ít đồ vật nhỏ, lúc này cái móc treo đúng lúc đối diện với cái ót của “Mẹ”.

Nếu “Mẹ” ngẩng đầu, tình cờ có thể đυ.ng vào cái móc này.

Nhưng một cái móc treo nho nhỏ, vừa không cứng rắn, cũng không sắc bén, làm sao có thể tổn thương đến người “Mẹ” quái vật này, căn bản không có tác dụng thăm dò.

Mạc Bạch nhìn chằm chằm cái mép của móc treo, trong lòng không khỏi ảo tưởng, nếu cái móc treo này là cái móc câu sắc bén thì tốt biết bao.

Nếu móc treo có thể làm tổn thương cơ thể “mẹ”, có nghĩa là gậy bóng chày bằng kim loại cũng có thể làm tổn thương “mẹ”.

Đáng tiếc, đó chỉ là một cái móc treo, cô thật sự đã có ý nghĩ hão huyền.

Mạc Bạch tiếc nuối quét mắt nhìn vị trí móc treo, đột nhiên cảm thấy móc treo mờ đi một hồi, cô chớp chớp mắt, lại tập trung nhìn lại một lúc, bỗng thấy cái móc treo kia thật sự biến thành cái móc câu sắc bén như trong tưởng tượng của cô.

Mũi móc sắc bén như lưỡi đao, thân móc làm bằng thép vonfram trông rất chắc chắn.

Mạc Bạch lại chớp mắt hai cái, xác nhận không phải ảo giác, móc treo đồ đúng thật đã biến thành móc câu.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ chính cô là người đã biến móc treo đồ trở thành móc câu sao?

Có thể lắm.

Kể cả việc hồi sinh từ cõi chết cũng có thể xảy ra, như vậy thức tỉnh một số năng lực siêu nhiên, cũng không phải là chuyện gì hiếm có.

Chỉ là không biết năng lực của cô là loại nào, là điều khiển kim loại hay là năng lực khác?

Hiện tại Mạc Bạch không có thời gian đi tìm hiểu năng lực của mình, chẳng qua bây giờ đã có năng lực siêu nhiên, cô sẽ tự tin hơn khi đối phó với “Mẹ”.

Vì thế Mạc Bạch quả quyết gọi quái vật: “Mẹ ơi, thuốc không có ở đó.”

Cô hắng giọng, giọng nói vừa ngoan vừa ngọt, hoàn toàn phù hợp với sở thích của “Mẹ”.

“Mẹ” sau khi nghe được quả nhiên lại bắt đầu điên cuồng, bà đáp lại một tiếng, mạnh mẽ ngẩng đầu, phần ót vừa vặn đập vào móc câu trên cánh cửa.

Móc câu bén nhọn đâm vào sau gáy “Mẹ”, “Mẹ” đau đớn thét chói tai, xé nát cánh cửa treo sau đầu xuống.

Nhưng mà lưỡi câu đã móc chặt vào máu thịt của bà ta, với một lực kéo như vậy, ngay cả da thịt cũng bị rách toạc.

Bà ta nắm lấy cánh cửa, đôi mắt tràn ngập tơ máu gắt gao trừng Mạc Bạch, ngữ khí hung ác nói: “Là mày làm sao? Mày muốn gϊếŧ chết mẹ sao?”

Mạc Bạch cũng không bị “Mẹ” hù dọa, cô ngẩng đầu lên, lấy góc độ đẹp nhất khi sefie nhìn về phía “Mẹ”, làm ra vẻ lo lắng và bất lực, đáng thương nói: “Con không có, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, thuốc không có ở đây, không nghĩ tới mẹ không mở cửa tủ, trên cửa tủ có một cái móc treo đồ.”

“Móc treo?” “Mẹ” cứng ngắc quay đầu lại nhìn khung cửa.

Trên cánh cửa móc mái tóc của bà, bà ta đưa tay gỡ mái tóc đen lộn xộn kia xuống.

Mạc Bạch khẩn trương nhìn cánh cửa, trong lòng nghĩ “Móc treo móc treo”, lúc này mắt cô lại mờ đi.

Mạc Bạch dùng sức chớp mắt, tầm mắt hồi phục, lúc này “Mẹ” đã kéo hết tóc xuống, lộ ra chiếc móc treo bình thường dán trên ván cửa.

“Mẹ” nghi hoặc nhìn móc treo, vươn tay dùng sức cào, chiếc móc treo chỉ có thể treo khăn mặt và quần áo nhỏ đã bị bà ta cào nát.

“Mẹ” khó hiểu nhìn móc treo bình thường kia, không hiểu vì sao thứ này có thể làm tổn thương bà ta.

Mà lúc này đầu Mạc Bạch đang đau đến muốn nứt ra, bên tai quanh quẩn tiếng ong ong, có loại cảm giác kiệt sức vì não phải hoạt động quá mức.

Mạc Bạch khẳng định chính mình đã biến móc câu trở lại thành móc treo đồ, đây là năng lực của cô.

Chỉ là hiện tại cô không thể sử dụng loại năng lực này liên tục, chỉ mới dùng hai lần, trí óc của cô đã bị cạn kiệt.

“Mẹ” nhìn trái nhìn phải không phát hiện ra manh mối gì, đành phải tin lời Mạc Bạch.

Chẳng qua bà ta vẫn âm trầm nói với Mạc Bạch: “Con tốt nhất không nên lừa mẹ, mẹ sẽ trừng phạt đứa nhỏ không ngoan.”

Mạc Bạch chịu đựng cơn đau đầu, quan tâm nói với “Mẹ”: “Con sẽ không lừa mẹ. Đúng rồi, trong hòm thuốc có băng gạc, con giúp mẹ băng bó nhé.”

Những lời này lại không biết vì sao đâm trúng dây thần kinh cuồng loạn của “Mẹ”, trong miệng bà không ngừng nhắc tới “Băng bó băng bó, mẹ muốn băng bó cho con gái xinh đẹp”, còn đánh giá Mạc Bạch từ trên xuống dưới.

“Đúng, làn da của con trắng như vậy, mềm mại như vậy, nhất định rất dễ bị thương, con cần băng bó, mẹ băng bó cho con.” “Mẹ” đưa tay sờ sờ cổ Mạc Bạch, đau lòng nói: “Con gái đáng thương của mẹ, dáng vẻ bị thương của con thật sự rất đẹp.”

Mạc Bạch: “...”

Chuyện đã đến nước này, cô đã hiểu được “giá trị thưởng thức” mà điều 4 nhắc tới là gì.

Bắt đầu từ khi vào cửa, “Mẹ” thấy cô ngồi xe lăn, đã khen cô xinh đẹp.