Thời tiết được ngày không đỏng đảnh, trời cao trong xanh, gió vừa đủ để làm dịu đi cái nóng, nắng vẫn vàng ruộm mà không quá chói chang.
Thiên Anh và Tùng đang thu âm bài rap hợp tác của hai người, phần của Thiên Anh đã thu xong cả tiếng rồi nhưng phần của Tùng và phần kết hợp giữa hai người thì thu đi thu lại mãi Tùng vẫn chưa hài lòng. Dự định là 5h hoàn thành nhưng phải đến hơn 7h mới xong.
“Không ngờ mày lại yêu cầu cao thế đấy, bình thường bất cần lắm mà.”
“Em “guột” chị mà lại, bình thường thế nào cũng được nhưng riêng công việc là phải nghiêm túc.”
“Kinh! Cho một like. Mà này, có thời gian thì viết cho chị một bài rap đi, bài mới luôn ý. Ngày xưa lúc thi We are the champions mấy bài mày thêm rap cho chị khán giả thích lắm. Chị tin mày đấy.”
“Ok luôn, tưởng gì chứ cái này em làm được. Mà bây giờ đi ăn đã, đói xỉu rồi.”
“Đi dẩy không?” – Thiên Anh nhướn mày.
“Đúng chị “guột” của em. Quận 3 thẳng tiến.”
Thiên Anh và Tùng vừa uống vừa quẩy theo nhạc hết mình, đã lâu lắm rồi Thiên Anh mới được xả thế này.
“Người nổi tiếng còn nhớ anh không?” - đang quẩy tưng bừng thì có người quen đến chào hỏi.
“Hey! Quên thế nào được anh. Em nghe mẹ em bảo anh vào trong này phát triển chi nhánh à.” – Thiên Anh bất ngờ.
“Ừ giúp đỡ phụ huynh chút.” - Chàng trai vẫy tay ra hiệu cho cô gái mình vừa ôm eo ra chỗ khác chơi.
“Đây là anh Việt bạn chị. Còn bên này mới là người nổi tiếng này, rapper đang hót hòn họt Tùng HT.”
Việt bắt tay Tùng.
“Lâu rồi không gặp, giờ em nổi tiếng rồi nhưng vẫn không khác trước nhỉ, vẫn chỉ coi anh là bạn.” – Việt nâng ly mời Thiên Anh.
“Nói là bạn người ta còn không tin ấy chứ. Anh nhìn anh với em xem, có tí gì liên quan đến nhau không.”
Thiên Anh vui vẻ cạn ly, cô vẫn như ngày thường tóc cột ra sau, trang điểm nhẹ nhàng, áo phông quần jean giầy thể thao trông không khác sinh viên đi làm thêm còn Việt thì ăn diện đúng kiểu quí ông lịch lãm vest, giầy da, đồng hồ, tóc tai cũng tạo kiểu đâu ra đấy.
“Nãy đi với khách hàng nên phải mặc thế này, nhưng anh sẵn sàng vì em mà thay đổi mà.”
Thiên Anh nhìn Việt bằng ánh mắt kì thị quen thuộc: “Anh không nóng à?”
Việt chưa kịp trả lời thì đã có người đến chào hỏi, Tùng nhân lúc này mới hỏi nhỏ Thiên Anh: “Đây là ông anh tán chị mà bác nhắc đấy hả?”
Mấy hôm trước Tùng đi chơi cùng mẹ con Thiên Anh có nghe mẹ Thiên Anh nhắc đến Việt, bảo cô đi gặp Việt cùng mình nhưng Thiên Anh có người yêu rồi nên không muốn đi. Mẹ Thiên Anh nói không yêu nhau thì cũng có thể làm bạn, cứ gặp mặt rồi giữ liên hệ, cô một thân một mình ở Sài Gòn biết đâu sau này có chuyện gì cần người ta giúp. Thiên Anh ngoài mặt thì nghe lời mẹ nhưng hễ mẹ cô nhắc đến gặp Việt là cô lại lấy cớ bận công việc để trì hoãn cho đến khi mẹ cô về Hà Nội.
“Tán tỉnh gì đâu, kiểu bông đùa ấy mà, mày đừng có tin lời mẹ chị.”
“Gì mà không tin được cơ? Đang nói về anh à?” – Việt hóng hớt.
“Anh thính thế nhờ, nhạc to thế này mà vẫn nghe thấy cơ à.”
“Chỉ cần là em nói thì anh đều nghe rõ hết.”
Thiên Anh nhăn mặt: “Em xin anh, bao nhiêu năm rồi anh vẫn nói chuyện kiểu này được à.”
“Thì bao nhiêu năm rồi anh vẫn thích em nên mới vẫn nói chuyện thế này chứ sao.”
“Thế là ngày xưa anh theo đuổi bà chị em thật à?” – Tùng hào hứng, là chị em “guột” chơi với nhau từ bé nhưng ngoài Hoàng ra thì Tùng chẳng biết gì khác về chuyện tình cảm của Thiên Anh, mà với Tùng thì Thiên Anh không khác gì một thằng con trai nên thấy “anh trai” mình lại có “trai” tán thì đúng là bất ngờ.
“Không chỉ ngày xưa đâu, giờ anh vẫn đang theo đuổi đây.” – Việt.
Tùng khẽ huých tay Thiên Anh: “Kinh chưa kinh chưa, thế mà không nói gì với anh em nhá.”
“Anh nói thế người ta lại tưởng thật đấy.”
“Em không nghĩ là thật thôi chứ anh thì vô cùng thật trân luôn, anh chả xin bố mẹ em chân con rể rồi còn gì, cô chú cũng đồng ý rồi đây thôi.”
“Ơ, bố mẹ em đồng ý lúc nào, chỉ bảo em đồng ý thì bố mẹ cũng đồng ý thôi nhá.” – Thiên Anh giãy nảy như đỉa phải vôi.
“Uây, như nào như nào? Kể đi chứ.” – Tùng càng nghe càng tò mò.
“Chịu. Chả nhớ nữa rồi.” – Thiên Anh.
“An không nhớ à, thế để anh kể nhá.” – Việt.
“Anh biết tên An của chị em luôn à, thế thì quen nhau cũng lâu rồi ấy nhờ.”
“Cũng chục năm rồi nhỉ.” – Việt nhìn Thiên Anh.
“Chắc thế, tầm tầm đấy.”
“Bọn anh quen nhau từ hồi cấp 2, nhà anh với nhà An hợp tác làm ăn nên hai đứa biết nhau. Hồi ấy An là hot girl, anh thì đang tuổi choai choai thích thể hiện nên ai xinh ai hot cũng tán hết, các bạn nữ khoái anh lắm chỉ có mỗi An là từ chối thẳng thừng không để anh vào mắt thôi.”
Tùng gật đầu, chị “guột” em mà.
“Với một thằng cũng gọi là đẹp trai phong độ có điều kiện, tán gái chưa bao giờ bị từ chối như anh thì An đúng là kiểu “cô gái này thật thú vị” ấy nên là anh quyết cưa đổ cho bằng được…”
“Đấy thấy không, anh có thật sự tán em đâu.”
“Đấy chỉ là ban đầu thôi chứ về sau là anh thật lòng mà. Em không thích người trẻ trâu lông bông chỉ biết tiêu tiền của phụ huynh nên giờ anh làm ăn nghiêm túc rồi đây không phải à.”
“À vâng anh nghiêm túc ạ. Nhưng mà không trẻ trâu không lông bông kiểu gì mà lúc nào cũng tay ôm 2-3 em thế. Bảo theo đuổi nhưng vẫn có n em khác bên cạnh thì ai tin.”
“Ui mấy em gái đấy nói làm gì, giờ em đồng ý cái là anh xử lí phút mốt ngay.”
“Dạ thôi, phá hoại hạnh phúc của một người đã không nên rồi, n người thì nghiệp em gánh sao hết.”
“Thế còn chuyện bố mẹ chị An đồng ý anh làm con rể thì sao ạ?” – Tùng vẫn dí không tha.
“À cái này là do hồi cấp 3, người phong độ có điều kiện như anh thì An không thích lại thích tên mọt sách số một của trư…”
“Mọt sách đâu mà mọt sách, người ta chỉ kém đẹp trai hơn anh chút xíu thôi chứ vừa học giỏi, vừa tham gia văn nghệ, biết chơi guitar, đánh bóng rổ, còn cao nữa, ai mà chả thích.”
“Uầy hóa ra chị “guột” cũng thích kiểu nam thần áo trắng như bao nữ sinh khác à.”
“Chị thích người giỏi.”
“Ừ thì cứ như An nói đi, anh biết An thích người giỏi chứ không thích người phong độ có điều kiện nên khá là lo lắng tại hồi đấy anh không để tâm vào học hành. Nên là để cho chắc cốp không bị người khác cướp mất, hồi cấp 3 anh đã đặt vấn đề với bố mẹ An, cô chú bảo chỉ cần An đồng ý thì cô chú cũng đồng ý. Nên là bây giờ anh chỉ đợi em gật đầu thôi đấy.”
“Uầy!” – Tùng gật gù.
“Thế hai người thì sao? Quen nhau như thế nào?” – Việt nhìn Thiên Anh và Tùng.
“Thằng nhóc này là hàng xóm nhà ông bà nội em ở quê. Hồi nhỏ bố mẹ em bận mà, quê em thì ở Bắc Ninh, đi xe cũng có hơn tiếng là đến nên cứ cuối tuần là em về quê với ông bà, xong cả mùa hè em cũng ở nhà ông bà nữa nên hai đứa chơi với nhau từ bé như chị em ruột luôn. Ông bà em cũng coi nó như con cháu trong nhà, còn thương nó hơn thương em, có gì ngon là nó được nhiều hơn em ấy.” – Thiên Anh vừa nói vừa liềm nguýt cậu em “guột”.
“Tại hồi bé người ta ngoan mà, chị thì nghịch như quỉ, em đã bé hơn rồi còn toàn bắt nạt em thì ông bà chả thương em.”
Thiên Anh gặp người quen, nói chuyện cả cũ cả mới rất vui vẻ nên uống hơi quá đà, Việt muốn đưa Thiên Anh về nhưng cô từ chối, 3 người ra đến cửa thì gặp Uyên vừa đến.
“Bồ uống nhiều dữ vậy!” – Uyên lo lắng đỡ Thiên Anh.
Thiên Anh thấy Uyên thì lập tức bám vào, Uyên biết tửu lượng của Thiên Anh nên thấy cô say đến mức đứng không vững thế này mới giật mình.
“Hôm nay thu âm xong bài hát mới. Vui! Nên uống nhiều chút xíu thôi mà.” – Thiên Anh dựa vào người Uyên vẫn không quên giơ tay minh họa “một chút xíu” bằng cái móng tay.
“Rồi bồ về kí túc xá kiểu gì?”
“Tùng đưa tôi về.” – Thiên Anh nhắm mắt cười, chỉ tay về phía Tùng.
“Kiểu này chắc không tự lên lầu được quá. Hay tui đi cùng bồ về nha?”
“Thế thì tốt quá, em đưa bả về được đến kí túc xá thôi chứ cũng không tiện lên trên.” – Tùng mừng ra mặt.
“Gì? Mày khinh chị à? Chị đây vẫn tự về tốt.” – Thiên Anh nghe thấy nói mình liền đứng thẳng dậy chứng tỏ ta đây vẫn còn tỉnh lắm – “Tôi tự về được, bồ cứ chơi đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Thiên Anh còn chưa nói xong đã lảo đảo, Việt nhanh tay đỡ lấy cô.
“Em đừng nổ nữa đi.”
Thiên Anh đánh vai đẩy Việt ra: “Em không sao thật mà. Bồ cứ quẩy đi, đến đây rồi lại về thì mất vui.”
Uyên đỡ Thiên Anh, nói nhỏ: “Thật ra tui cũng không muốn đến đây, giờ đưa bồ về vừa hay có cớ để trốn về á.”
“Thật hả?” – Thiên Anh mở mắt super soi xem Uyên có nói thật không.
“Thiệt.”
“Tôi không làm phiền bồ đấy chứ?”
“Phiền gì, tui còn đang nghĩ không ra lí do để về trước đây, may quá gặp bồ.”
“Vậy thì được, cho phép bồ hộ tống tôi về.” – Thiên Anh cười, ngả vào người Uyên không do dự.
Trên xe Thiên Anh nằm gối đầu lên chân Uyên còn mình thì một chân gác lên cửa kính một chân gác lên đầu Tùng ngồi ghế lái đằng trước, Uyên phải vận hết nội công giữ tay chân Thiên Anh thì Tùng mới lái xe được.
“Lúc nãy là bạn 2 người à? Nhìn style khác hẳn á.” – Uyên hỏi.
“Bạn Thiên Anh, mà không phải bạn, cây si nhà Thiên Anh mới đúng.” – Tùng đáp.
“Cây si? Trồng cây si đó hả?”
“Yep.”
“Well well well.” – Uyên nhìn Thiên Anh đang hả mồm ngủ đầy ngạc nhiên.
“Mấy người vừa nãy cũng không giống style chị lắm.”
“Vì công việc nên phải đi chung thôi, nên chị mới bảo may gặp được Thiên Anh mới có cớ mà chuồn còn gì.”
Uyên không yên tâm nên “ship” Thiên Anh về tận giường, Starlight ai ở phòng người ấy, Bảo Giang quay phim đêm không về nên không ai biết Thiên Anh uống say. Uyên đành pha một cốc nước chanh để cạnh giường cho Thiên Anh rồi mới về mà Thiên Anh thì vừa về đến kí túc xá là lăn ra ngủ không biết trời trăng gì nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy Thiên Anh mới nhớ ra, nhắn tin cảm ơn Uyên: “uống nước chanh rùi”, “tỉnh cả người luôn”, “iu bồ nhất hihi *icon mặt trái tim*”, “cảm ơn bồ nha”, “sau này ai lấy đc bồ đúng là có phúc á”.
“tui với bồ còn cần cảm ơn xã giao vậy á hả”, “có bị đau đầu ko?”
“hơi nặng đầu xíu”, “nhg ko sao”
“ok nà”, “nhớ ăn sáng nha”
Thiên Anh rep bằng sticker trái tim.
“à mà người hqua nghe nói trồng cây si bồ hả J))”, “well well well”, “kinh nha”
Uyên gửi gif vỗ tay.
“trời ơi nó ko như bồ nghĩ đâu :’(”
Thiên Anh rep lại tin nhắn “well well well”: “sao cái này quen thế nhờ”.
“dậy ăn sáng đi nha”, “tui đi làm đây”
Thiên Anh gửi icon hôn hôn rồi dậy đánh răng rửa mặt. Rõ ràng câu “well well well” cô thường xuyên nghe mà giờ nhớ mãi không ra là ai nói, đúng là rượu chè một chút thì vui, rượu chè nhiều chút đầu óc tối thui mà.
“Well well well!”
Nguyên nhìn màn hình điện thoại cảm thán rồi quay sang vỗ vai Hoàng.
“Gì thế?” – Hoàng.
Nguyên không nói gì, chỉ vừa vỗ vai Hoàng vừa lắc đầu.
“Ông bị sao đấy?” – Hoàng nhíu mày khó hiểu.
~ Hôm nay, anh sẽ nói những điều
Vì sao bao lâu nay anh quá khó hiểu
Vì sao anh không vui khi nhìn thấy em
Đang kề vai đi bên ai
Anh không vui, nhưng cố giả vờ
Rằng anh không yêu em
Nhưng có ai ngờ một ngày... Ngồi nơi đây...
Nhìn vào em, cho anh nói hết lòng này! ~
Giả vờ nhưng anh yêu em