Gió biển vờn sóng nước thổi vào bờ, ban ngày nóng đến vậy nhưng đêm về lại se se.
Hoàng cởϊ áσ ngoài, khoác cho Thiên Anh đang dựa đầu lên vai mình.
“Điều ước của anh được thực hiện rồi”.
“Đừng bảo anh ước tỏ tình thành công nhá.”
“Thật ra đêm cuối cùng ở We are the champions anh đã định nói rồi.”
“Em biết, nên lúc ấy em mới cố tình nói kiểu gì cũng có ngày em thành idol để ngăn anh lại.” – Thiên Anh thản nhiên nói.
“Tại sao?” – Hoàng bất ngờ đến hoang mang.
“Anh được debut nhưng lúc ấy cuộc chiến mới thật sự bắt đầu còn gì. Trước đấy chỉ là đội nam đội nữ đấu nhau thôi nhưng debut rồi thì anh phải đấu với chính anh em trong nhóm. Thời điểm ấy nếu có gì mà để fan biết được thì chỉ có toang. Vất vả mãi mới được debut, anh định để công sức 8 tháng của mình đổ sông đổ biển hết à. Như bọn em thua rồi thì không sao, nhưng anh đang là người chiến thắng sau vài tháng lại bị loại ra thì sẽ thế nào.”
“Em… anh…” – Hoàng không ngờ Thiên Anh còn nghĩ cả đến những chuyện này.
“Với cả em cũng hỏi bố em rồi, bố em bảo cả thèm chóng chán như em có thích ai cũng chỉ được mấy hôm thôi, hẹn hò rồi lúc người ta thật sự có tình cảm với mình lại đòi chia tay thì không được, như thế là vô trách nhiệm. Nên em mới muốn để một thời gian xem cảm xúc của mình có thay đổi không.” - Thiên Anh vẫn thản nhiên như không.
“Thế thì từ giờ em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
“Thì lỡ rồi đành chịu thôi chứ biết sao nữa.”
“Mà này, thích anh từ lúc nào mà đã kịp hỏi bố rồi thế?” – Hoàng tò mò, ghé sát Thiên Anh hỏi.
“Em á… ừm… xem nào, ngay từ đầu đã để ý anh rồi. Nhưng mà từ lúc anh chê em hát dở thì anh mới chính thức vào tầm ngắm.” – Thiên Anh nói bằng giọng “kịch” hết sức, thừa nhận nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh tự tin.
“Anh có bảo em hát dở đâu.”
“Nghe sai sai không dở thì là gì. Anh có hiểu cái cảm giác bị một người rất giỏi, người mình rất ngưỡng mộ chê bai nó như thế nào không, “Talk to you” lại còn là bài em thích từ hồi cấp 2 nữa chứ.”
“Bình thường người ta sẽ buồn, sẽ thất vọng, có ai như em bị chê xong quay ra coi anh như kẻ thù pk cho bằng được đâu.”
“Sao phải buồn với thất vọng, anh giỏi, em ngưỡng mộ anh nhưng lại chê em, coi thường em thì chả tức, chả muốn pk để cho anh thấy chứ sao nữa. Không thắng được thì cũng phải khiến anh chật vật, cho anh biết thế nào là lễ hội.”
“Chịu, logic của em không giống người thường tí nào.” – Hoàng lắc đầu bó tay.
“Tất nhiên rồi, bình thường đã chẳng phải là em.”
“Nhưng mà sao từ đầu lại để ý anh?”
“Anh nhảy giỏi, rap giỏi, hát có kĩ thuật, lại còn biết viết nhạc, DJ, chơi các loại nhạc cụ, cái gì cũng biết nên tất nhiên là để ý rồi.”
“Nguyên không phải cũng thế à, sao không để ý Nguyên mà lại để ý anh?”
“Nguyên á? Giọng Nguyên hay sẵn rồi, kiểu giọng ngọt tự nhiên, thiên bẩm. Anh với em thì không được trời phú như thế, giọng bọn mình đều thường thôi nhưng mà anh hát có kĩ thuật còn em thì không. Đấy, hiểu ý em không.”
“À…” – Hoàng gật đầu.
“Với cả anh đa tài hơn, Nguyên đâu biết chơi DJ, đâu có sáng tác như anh đâu.”
Hoàng có chút phổng mũi.
“Còn anh, thích em từ lúc nào, để ý em từ lúc nào hả?”
Thiên Anh nhìn Hoàng, khuôn mặt cô tiến gần anh hơn.
“Để ý… chắc là cũng để ý ngay từ đầu rồi, lúc em bảo muốn pk là ấn tượng sâu sắc luôn, còn thích thì từ hồi mình diễn cùng nhau bài Luôn có một vòng tay”.
Thiên Anh đắc ý: “Ra là cũng để ý em từ đầu rồi. Biết làm sao được, em xinh đẹp nổi bật quá mà.”
“Vâng, em là nhất, em thứ hai không ai chủ nhật.” – Hoàng có vẻ cà khịa nhưng ánh mắt nhìn Thiên Anh lại vô cùng ngọt ngào.
“Tất nhiên rồi, em mà. Thế sao ban đầu lại để ý em?” – Thiên Anh vô thức ôm cánh tay Hoàng.
“Tại em ngông, ồn ào, trẻ trâu chứ còn sao nữa.”
“Gì? Anh muốn chết à?” – Thiên Anh đẩy mạnh Hoàng một cái.
“Đấy, thế này còn không phải trẻ trâu thì là gì.”
“Trẻ trâu chỗ nào?”
Vì vấn đề này hai người chí chóe đến gần sáng, cãi nhau mệt rồi Thiên Anh dựa vào người Hoàng ngủ luôn.
Sáng hôm sau Hoàng về nhà người đầy cát khiến YI ngạc nhiên.
“Đừng nói là ông vừa từ biển về nha.” – Tuấn.
“Ừ.” – Hoàng thản nhiên.
“Ở ngoài biển? Cả đêm? Well well well ông bị ấm đầu à?” – Nguyên tròn mắt.
“Thế là thất bại ạ? Không phải chứ? Hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e mà?” – Long cũng không tin.
Bobby vỗ vai Hoàng thở dài: “Bọn tôi đã tạo điều kiện đến thế rồi, haizzz….”
“Không thất bại, đồng ý rồi.” – Hoàng cười.
“Đồng ý rồi?” – Long.
“Ừ.” – Hoàng gật đầu chắc nịch.
“Đồng ý rồi mà sao ông lại lết từ biển về? Đáng lẽ phải từ chỗ Thiên Anh về chứ!” – Tuấn.
“Thì… tôi…” – Hoàng bây giờ mới hiểu ý anh em.
“Chán anh mình chưa. Anh ngáo bẩm sinh hay có đào tạo đấy? Mỡ đến miệng mèo rồi mà còn…” – Long.
Bobby lại vỗ vai Hoàng thở dài. Kết quả ngoài dự liệu cả ngàn cây số, YI chán chả buồn nói, giải tán hội nghị.
Vì hôm trước quẩy tưng bừng quá nên đến chiều cả nhóm mới lại đi chơi. YI hào hứng chờ xem kết quả làm mối của mình thì Hoàng và Thiên Anh lại chẳng có lấy chút biểu hiện gì khác ngày thường khiến khán giả không khỏi hoang mang hai người này yêu đương kiểu gì vậy.
Thực ra hai người đều là kiểu tình cảm để trong lòng, mình và đối phương hiểu là được, không nhất thiết phải thể hiện ra. Giống như lúc sáng Hoàng đưa Thiên Anh về, hai người cũng như bình thường vừa đi vừa nói chuyện, đến tay cũng không nắm. Đến khách sạn Thiên Anh ở, Hoàng cũng như bình thường nói “Ngủ đi, chiều còn đi chơi”, Thiên Anh cũng như bình thường đáp “Ok. Ngủ ngon. Bye” rồi đi vào nhà, nhưng chưa được mấy bước đã quay lại hôn Hoàng một cái rồi chạy thật nhanh về phòng. Từ cửa sổ, Thiên Anh nhìn theo Hoàng mà tim đập thình thịch, anh đứng chết trân mất một lúc vì nụ hôn bất ngờ của cô rồi tủm tỉm đi về. Đi cùng YI để mọi người đều tự nhiên thoải mái nên họ càng không thể hiện. Chỉ đến lúc Thiên Anh mua quà về nhà, gọi Hoàng qua chọn đồ cùng thì YI mới thấy hình như hai người này đúng là yêu nhau thật. Nhưng dù là lúc chọn dây chuyền đôi cùng nhau, đeo vào cổ nhau thì hai người nói chuyện vẫn không khác gì anh em huynh đệ. Mà dây chuyền cặp của Thiên Anh và Hoàng cũng không giống các cặp bình thường cho lắm, người ta thì đeo ổ khóa – chìa khóa, trăng – sao, hai nửa trái tim, Thiên Anh và Hoàng thì chọn cho mình hai sợi dây chuyền tia chớp, vì giống nhau nên là một cặp. Cả hai đều thích sự đơn giản, sang trọng mà hơn hết là thiết kế này lại khá phổ biến, có là đồ đôi cũng quá lộ liễu, không lo bị fan YI phát hiện.
Hôm đó là ngày cuối họ ở Phuket, trưa hôm sau Thiên Anh bay về Việt Nam trước, Hoàng tiễn cô rồi ở lại sân bay đợi YI cùng về.
Vừa mở cửa nhà, Thiên Anh đã hét ầm lên: “Uyên ơi!!! Trang ơi!!!”.
Hai người bạn cùng nhà nghe tiếng gọi thất thanh thì ba chân bốn cẳng chạy đến.
“Gì vậy?” – Uyên hoang mang.
“Sao thế bồ?” – Trang lo lắng.
Thiên Anh mặt đang căng như dây đàn bỗng cười tươi: “Tôi với Hoàng yêu nhau rồi. Ahhhhh!” rồi quăng luôn đồ đạc trên tay xuống đất lao vào ôm hai cô bạn.
“Ahhhhh! Chúc mừng bồ.” – Uyên, Trang cũng ôm Thiên Anh nhảy tăng tăng.
Tình cảm để trong lòng không thể hiện ra thì thôi nhưng nếu đã bộc phát thì sẽ hét ầm nhà nhảy rung sàn như Thiên Anh và những người bạn.
Sau bữa tối Hoàng muốn đưa Thiên Anh và mẹ về tận nhà nhưng bị Thiên Anh từ chối một cách phũ phàng, mẹ Thiên Anh cũng nói không cần nên Hoàng đành thôi. Nhưng Hoàng nhất quyết sẽ đưa mẹ Thiên Anh ra sân bay, Thiên Anh lúc ấy bận không tiễn mẹ được nên đồng ý.
“An, sao con lại lưu tên Hoàng là Puggy?” – Thiên Anh và mẹ đang lái xe về nhà.
“Mẹ không thấy mặt anh ấy nhăn như mặt chó Pug à?”
“Làm gì đến nỗi.”
“Tại hôm nay nói chuyện nhiều nên mẹ không để ý thôi chứ bình thường không nói là mặt lúc nào cũng kiểu khó ở như mất sổ gạo ý.”
“Hình như thế thật. Mà hai đứa yêu nhau nên lây nhau à, mặt con cũng càng ngày càng lạnh lùng khó gần đấy.” – mẹ Thiên Anh nhắc nhở mang tính phê bình.
“Chứ không phải tại mẹ cứ mấy hôm lại tiêm này tiêm kia cho con à.”
“Tiêm botox với HA trẻ hóa da thôi mà, không ảnh hưởng gì đâu, nếu hại làm sao mẹ dám cho con tiêm, con còn là diễn viên mà, mặt mà đơ làm sao kiếm tiền được.”
Bố mẹ dù bên ngoài phản đối Thiên Anh vào showbiz nhưng thực ra vẫn luôn âm thầm ủng hộ cô. Mẹ Thiên Anh đã không ủng hộ thì thôi mà một khi ủng hộ rồi thì khiến cô khóc không ra tiếng. Mẹ rất cẩn thận về vấn đề ăn uống, dưỡng da, trang phục của Thiên Anh, chỉ cần cô béo lên một chút thì mẹ cô sẽ thiết quân luật ngay, nhiều lúc Thiên Anh phải ra khỏi nhà mới dám ăn vặt, mẹ mà gọi video thì cô phải cất hết đồ đang ăn dở đi mới dám bắt máy. Không sợ trời không sợ đất như Thiên Anh lại phải nhịn đói trong chính căn nhà của mình, mà mẹ làm thế cũng vì ước mơ của Thiên Anh nên cô chỉ đành lẳng lặng mà cắn răng nhịn ăn. Ngoài ăn uống thì chăm sóc da cũng là một trong những chuyện mà Thiên Anh bị mẹ mắng nhiều nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ cần trong tầm mắt của mẹ cô thì có đi từ bên này sang bên kia đường, dù là con đường 4-5m chiều ngang, mẹ Thiên Anh cũng bắt cô bật ô, đội mũ. Nhờ chế độ ăn uống và che chắn tối đa nên trộm vía da Thiên Anh trắng hồng căng mịn tự nhiên, nhưng với mẹ cô – một chủ spar – thì chỉ thế sao đủ, dù mỗi ngày Thiên Anh đã kiên trì skincare đến gần 10 bước rồi nhưng mẹ cô vẫn chê còn thiếu cái này cài kia, phải massage chỗ này chỗ kia, không được mạnh tay như thế, phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa,… Dù mẹ có nói thế nào thì Thiên Anh cũng không làm theo hết được nhưng đúng là nếu không có mẹ thì làn da của cô chắc là đã tã từ lâu rồi. Từ nhỏ đã thường xuyên phải make up đậm biểu diễn mà còn không chăm chút da tử tế thì chỉ có toang, đấy cũng là lí do mà bình thường Thiên Anh thích để mặt mộc, cho da còn thở. Về trang phục thì khỏi phải nói, hai mẹ con ở hai thái cực trái ngược nhau, mẹ cô thì style bánh bèo trang nhã tiểu thư còn Thiên Anh thì đơn giản thoải mái, tiện vận động là được. Chỉ có trang phục biểu diễn là hai mẹ con còn tìm được tiếng nói chung, cả Thiên Anh và mẹ đều không thích đồ hở quá lộ liễu. Mẹ Thiên Anh bình thường rất thích đi giày cao gót, “giày cao gót tỉ lệ thuận với lòng tự trọng của phụ nữ” là câu nói yêu thích của mẹ cô, còn Thiên Anh, chỉ nhắc đến giầy cao gót thôi là đã thấy sợ, từ bé đến lớn luôn phải đứng trên giày cao gót luyện tập, gót chân đầu ngón chân bị cọ sát đến chảy máu rồi chai dần, mỗi ngày đều luyện tập đến nỗi hai chân run rẩy đứng không vững, được tháo giầy ra đặt chân xuống mặt đất bằng phẳng là cả một đặc ân. Nên bình thường không phải luyện tập, biểu diễn, Thiên Anh tuyệt đối không đυ.ng đến giày cao gót.
Bố Thiên Anh lại ủng hộ con gái theo một cách khác: giao cô cho người có thể tin tưởng được. Là doanh nhân thành đạt, bố Thiên Anh đã tiếp xúc với không ít nữ minh tinh trong giới giải trí đủ để hiểu không có người chống lưng cô sẽ phải đối mặt với những gì. Nên từ khi Thiên Anh quyết học Sân khấu điện ảnh chứ không phải Đại học ngoại ngữ, quyết tâm nổi tiếng chứ không muốn làm giảng viên bình thường thì bố cô đã nhờ vả người quen để cô có thể tránh qui tắc ngầm mà vẫn có thể thực hiện được ước mơ. Mấy năm trước Thiên Anh đã từng xuất hiện trong phim và các chương trình của VTV, thậm chí cũng đã đóng phim điện ảnh nghệ thuật nhưng khi cô phát hiện ra là bố vẫn luôn âm thầm sắp xếp giúp mình Thiên Anh liền quyết tâm nam tiến. Cô chọn con đường nghệ thuật vì muốn chứng minh cho bố mẹ thấy cô có thể tự mình thành công, bố cô lại dựa vào quan hệ để dọn đường sẵn cho cô vậy thì việc cô làm còn có ý nghĩa gì nữa. Thiên Anh biết bố không muốn mình vất vả, ông luôn nói cả đời này cố gắng là để vợ con được sống thoải mái, nhưng cũng sẽ đến lúc bố mẹ rời đi, họ không thể bao bọc cô cả đời được, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Thiên Anh phải tự đi trên đôi chân của mình. Gia đình đã cho cô tất cả, Thiên Anh cũng muốn tự mình kiếm tiền, báo hiếu cha mẹ. Ngày nay rất nhiều cô gái đều như vậy, dù là sinh ra trong nhung lụa nhưng vẫn luôn có tư tưởng độc lập tự mình xây dựng sự nghiệp, báo đáp công ơn các bậc sinh thành chứ không hề ỷ lại, lười biếng. Có thể là họ thực sự độc lập, mạnh mẽ, có thể là do định hướng giáo dục của gia đình hình thành nên ý chí kiên cường, quyết tâm, cũng có thể là do xã hội quan niệm con cái sinh ra trong những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi hưởng thụ không được tích sự gì, vô hình chung đã hình thành tâm lý chống đối khiến họ càng muốn bứt phá, thành công một cách độc lập. Dù là lí do gì, nếu sinh ra có gia cảnh tốt mà bản thân lười biếng ỷ lại chỉ biết ăn chơi thì sớm muộn cũng lụn bại, có bao nhiêu tài sản cũng không đủ, không phải tự nhiên người giàu lại giàu, như trên mạng vẫn thường nói: người ta giàu chứ người ta đâu có ngu đâu.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì bố Thiên Anh gọi điện, mẹ cô thông báo đã kiểm tra tư cách đối tượng có khả năng trở thành con rể tương lai lần 1 và thông qua, kết quả khả quan, còn gửi hình chụp chung ba người lúc ở nhà hàng, bố Thiên Anh nghe xong thì đã tính luôn đến chuyện cháu ngoại sau này đặt tên là gì, đi học ở đâu rồi. Thiên Anh khóc không ra tiếng.
Lúc ăn tối chụp rất nhiều hình chung, tấm nào cũng đẹp, tấm nào mẹ Thiên Anh cũng muốn đăng nhưng vì giờ Thiên Anh là người nổi tiếng rồi nên mẹ cô chỉ đành up ảnh hoa mẫu đơn cùng rượu vang. Ảnh vừa up được vài phút Giang đã thả tim, comment “hoa đẹp, người còn đẹp hơn hoa ạ